Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

Giử một nửa trong tôi!

Tôi của tôi, đã qua nhiều lần và tôi nhận ra rằng bạn quá yếu đuối, yếu đuối hơn những gì tôi tưởng tượng.
Tôi tưởng mình mạnh mẽ lắm, mình sẽ không bị thuyết phục bởi những lời lẽ ngọt ngào lọt vào tai, và nói đúng ra tôi là người ưa nịnh, dễ mềm lòng, haixxx.


Cũng hơi thấy thiệt thòi 1 tý nhưng mà cái cảm giác quan tâm, bao bọc giúp đỡ người khác nó vui lắm, hay còn gọi là thiệt thòi về mình để người khác thấy vui, mình cũng cảm thấy vui.
Nhưng dường như mọi người nhiều lúc quá vô tâm, những cái quan tâm nhỏ nhoi mình hay quan tâm thì cũng chẳng có ai đối lại với mình như thế nên nhiều lúc cảm thấy tủi thân. Càng nghĩ càng thấy thủi thân, độc bước đơn côi.
Cảm ơn ai đó đã có đôi lần quan tâm, hỏi han dù chỉ là nhỏ nhất khiến lòng ta được an ủi nhiều phần lắm. Cũng nhận được những lời an ủi thôi chứ cũng chẳng có hành động nào như thế được thực hiện cả, thế nên tôi trong tôi ơi, cố gắng nhé, dù sao cũng chỉ có thân mình lo cho mình thôi, người khác cũng không lo cho mình được đâu.

Nếu tôi trong tôi sống cho bạn bè, người quen 10 phần còn gia đình ít hơn thì từ giờ chỉ nên xem xét ngược lại nhé, dù sao trong lúc mình khó khăn thì cũng chỉ có gia đình bên cạnh và giúp đỡ, chứ người ngoài chỉ cần khi ta giúp đỡ họ thôi, còn lại thì vẫn là người ngoài mà.
Có nhiều người sẽ bảo rằng như thế là ngu, là dại, nhưng với tôi cũng chẳng có gì là dại cả, nếu như người được tôi giúp đỡ nếu biết suy nghĩ thì họ sẽ không làm thế với tôi trong lúc tôi gặp hoàn cảnh như họ, và rồi một ngày họ sẽ nhận ra rằng họ đã nợ tôi, mong rằng họ sẽ nhận ra được giá trị tôi dành cho họ và trân trọng nó hơn dù đã quá muộn đối với tôi. Vì tôi nghĩ rằng luôn có quy luật nhân quả mà ...


Nhiều lúc vất vả và nản chí, khó khăn tôi chỉ muốn được về với gia đình, được gặp bố mẹ, được khóc òa trước mặt bố mẹ( mặc dù chưa khóc trước mặt bố mẹ lần nào kể từ ngày bé khi hay bị ăn đòn :( )
Vì những lúc khó khăn như thế tôi càng thấy ai quan trọng, ai là người tốt, ai là người quan tâm và tôi càng cứng rắn hơn, nhưng cái tính hay quên, và phải nói là ưa nịnh, dễ mềm lòng thì có nhiều lần đâu lại vào đó, niềm tin lại bị lung lay, và cái được gọi là lòng thương người lại trỗi dậy, rồi đến lúc trong hoàn cảnh đó là tôi
thì cũng chẳng có ai cả lại chỉ còn gia đình. hì
Ơ tự nhiên tụt mất cái cảm hứng viết . haixxx. tái bút vào một ngày gần nhất.
Hà nội ngày không mưa ! 5 tháng 7 năm 2014 , Đỗ Thị Mai

Chủ Nhật, 25 tháng 5, 2014

Một mình nhưng vẫn có gì đó vui vui!!

Hà Nội ngày 10/5/2014

Sáng sớm tỉnh giấc, chạy ngoài đường cảm giác con đường thân thuộc có gì đó lạ lạ, quen quen.... và bỗng nhận ra Phượng sắp nở rồi, mùa hè đã về rồi, bầu trời cao trong xanh gợn mây trắng xóa, không khí có gì đó trong lành, làn gió nhẹ nhẹ buổi sớm khẽ lướt qua cơ thể cảm thấy mát mát...
Bắt đầu ngày mới đi xe ôm cho Trang béo đi bảo vệ tốt nghiệp. Đi làm công tác hậu cần cho sinh viên cuối cấp cũng hay hay. hì
Trang béo ngày bảo vệ tốt nghiệp

Hôm nay trời nắng và oi ả, nhiệt độ lúc trưa nắng nóng xuyên qua lớp quần bò, áo sơ mi nóng rát tới cơ thể, và đã làm mình bị cháy nắng mất 2 bàn tay, bàn chân rồi :(
Buổi chiều hết giờ làm việc mọi người rủ nhau đi ăn kem trong ngày nắng, nhưng không có hào hứng đi ăn cho lắm nên không đi và quyết định về nhà!
Bỗng nhiên mọi người nhắc tới đi dạo và đã bật lên được ý tưởng đi dạo vòng hồ, thế là cuộc hành trình bắt đầu .
Hồ Thành Công chiều tối thứ 7.
Đi làm về nóng quá và quyết định tắm xong rồi đi ra đó cho mát, múc gạn nước để tắm, ohhh mát quá đi mất thôi, cảm giác mệt mỏi như tan biến mất theo dòng nước .hehe. Thoải mái.
Bắt đầu hành trình đi bộ ra bắt xe bus 22 thân thiết đi lên Hồ, Đi trên cầu đi bộ nhìn ngắm mọi người đi lại, Người thi đá cầu trước cổng công viên, người thì đang nhảy khiêu vũ. Ngồi xem mọi người nhảy, quan sát hoạt động của mọi người, ấn tượng là 1 em bé một tay thì cầm bình sữa rồi mút, 1 tay thì kéo cái xe đẩy chạy vòng quanh, 1 em khác được bố hướng dẫn cho nhảy theo nhạc rồi em ấy nhảy vòng tròn luôn :)
Mình tôi giữa dòng người tấp nập nhộn nhịp

Ngồi nghe nhạc Đàm Vĩnh Hưng và nhìn mọi người nhảy đi lại hoạt động thấy vui vui và tôi cười :)
Rồi bắt đầu đi 1 vòng hồ, vừa đi vừa nghe nhạc mình đã đi người lại lối mà mọi người đi, xem các bác câu cá, nhìn không rõ nhưng hình như là câu bằng lưỡi chùm nên câu rất nhanh, và được nhiều cá, Số mình cũng đen đen nên ngồi giữa 2 bác câu ở gần dưới hồ xem 2 bác câu, vẫn giật cá đều đều và rất nhanh chắc 2 bác sát cá quá, dòng người đi tập thể dục đi chơi, đi dạo, các ghế đá đã được phủ kín  bởi các đôi, có một số ít là các nam thanh niên và các girl tụ tập ngồi chém gió buôn dưa với nhau.
Ngồi xem 2 bác câu có 1 lúc mà phải gần 20 con cá rô phi  thì phải, vừa nhanh vừa nhiều :) mọi người đi câu cũng nhiều.. hôm nay hồ không phun nước ngồi xem câu cá mà nong nóng tại phía hồ đó khuất gió, chắc khuất gió thế nên mới câu được nhiều cá. Hì. Thèm đi câu cá. Ngồi nhìn các bác câu thôi mà lòng cũng nhẹ nhàng hơn, không suy nghĩ gì nhiều, và đúng hơn là thả hồn không nghĩ gì để cảm nhận thiên nhiên, cảnh vật. 
Tự hứa với lòng mình đi 1 vòng hồ rồi về vị trí xuất phát ngồi xem mọi người học nhảy 1 lúc rùi về, và ta lại bắt xe bus đi về nhà ( đi về tổ ấm). Tôi luôn ước mơ và mong muốn có người nào đó đồng hành cùng tôi trong lúc này. Hẹn gặp nhé người đồng hành cùng tôi ở nơi xa quá,...Cô đơn mình tôi :( 

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Cô đơn mình tôi

Hẹn gặp nhé người đồng hành với tôi nhưng ở một nơi xa.

Không biết từ bao giờ nó đã độc bước 1 mình, 1 mình đi học, 1 mình đi chơi, 1 mình hát, 1 mình cười
và dường như 1 mình làm tôi thấy quen thuộc và thích như thế, thích cô đơn thích đi 1 mình, hay tại không có người đi cùng nên mới quen với 1 mình như thế.
Thời đi học cấp 3, 1 mình lủi thủi đi học thêm, 1 mình 1 xe đạp ( ngựa chiến) đi cùng bạn nhưng cũng được 1 thời gian thì bọn nó bỏ không học nữa, nó lại một mình, một mình đi học, 1 mình hát, 1 mình nghĩ vẩn vơ. nhưng đến lớp thì nó rất hòa đồng và luôn lắng nghe mọi tâm sự của mọi người, và nó cho lời khuyên dù những sự việc đó nó chưa vấp phải lần nào.
Rồi đến thời sinh viên, 1 mình 1 trường, 1 mình 1 hướng đi về, hết quãng đường cùng bạn bè nó lại 1 mình cô đơn đi về. vẫn phong cách có gì đó khác bình thường, nó lại 1 mình.
Rồi đi làm nó cũng 1 mình, 1 xe , 1 em yêu luôn ở sau lưng nó ( đó là máy tính tình yêu của nó, lúc nào cũng được khoác trên vai đi mọi nẻo đường với nó dù trời mưa gió hay bão tố ).
Nó đã quá quen thuộc với mình nó, và nó cảm thấy hạnh phúc khi nó 1 mình, không biết có phải nó bị tự kỷ hay không hay tại nó đã quá quen thuộc với 1 mình, nên nó muốn co lại khoảng cách chỉ còn 1 mình nó.
Có khoảng thời gian căng thẳng quá, nó như trầm đi, giấu cảm xúc của mình, vô cảm với mọi thứ xung quanh, nó ít nói, nó ngại nói thì đúng hơn, nó suy nghĩ nhiều nhưng mà lối suy nghĩ cứ quẩn quanh và những người xung quanh nó cảm thấy khó chịu khi nó không nói chuyện, và dường như nó muốn thu hẹp bản thân nó lại, làm cho nó ít ảnh hưởng nhất đến mọi người,
Nó thích sự khác biệt, thích làm theo sở thích của mình và thích làm theo hướng suy nghĩ của nó, suy nghĩ của nó đơn giản lắm, lúc rất nhiệt tình thích nói là lúc nó muốn quan tâm người khác, nhưng những lúc đó dường như không là mơ, vì lúc đó thường thì mọi người lại không cần sự quan tâm từ nó và làm nó cảm thấy sự tổn thương rồi nó lại quay trở về cô đơn mình nó, nó lại ít nói đi.
Lúc nó ít nói và không muốn nói chuyện muốn thu hẹp mình lại thì mọi người lại quan tâm nó, haizzzz, những lúc đó nó mệt mỏi lắm, vì nếu không trả lời thì lại làm cho mọi người cảm thấy sự quan tâm đó như đổ đi, cuộc sống luôn luôn là như thế.
Đối với nó cuộc sống luôn có những lựa chọn và nó đến phát ngán khi phải lựa chọn giữa 2 con đường, chọn con đường này thì không thoải mái, con đường kia cũng không được, nhiều lúc nó chán cái cuộc sống này làm nó càng muốn thu hẹp mình lại, muốn 1 mình, 1 mình online, 1 mình nghe nhạc.
Nhiều lúc đi một mình nó cũng cô đơn lắm, nhưng nó lại cười nó nhớ lại những lần đi cùng mọi người, nó nhớ những câu chuyện mà người ta nói với nó lúc đi cùng, nó thích 1 mình hơn đúng là như thế thật, lúc nó buồn nó muốn đi bên cạnh một ai đó nhưng cũng không cần nói gì đâu, chỉ cần đi bên cạnh cho nó thấy có mùi người ở bên, còn nói chuyện với nó lúc này nó còn cảm thấy mệt mỏi hơn, vì nó ngại trả lời. Nhưng nó lấy lại tinh thần nhanh lắm, nó vẫn còn được mệnh danh là người dễ hòa đồng với bạn bè, và mọi người, những lúc đi học nó sôi động lắm, suy nghĩ của nó luôn quan tâm người khác nhưng hành động nó thể hiện ra thì hầu như cảm thấy nó quá xa lạ và lạnh lùng không quan tâm. haixx chắc tại nó quá vô cảm, lạnh lùng, ...
Nó thích đi 1 mình đâu đó, và nhiều lúc nó cũng muốn đi cùng 1 người nào đó, ngoài những lúc đi với bạn bè.
Nó thích đi 1 mình, đi xe bus lên cầu long biên cũng chẳng biết vì mục đích gì nữa, nhưng nó muốn đi lên đó, chỉ đơn giản vì thích.
Nó thích đi 1 mình ra công viên nghe nhạc, rồi suy nghĩ linh tinh rồi 1 mình nó lại đi về.
Nó thích đi 1 mình trên đường ...
Nhưng nhiều lúc nó thích có 1 ai đó bên cạnh nó lúc nó đi một mình, nhưng dù sao thì điều đó ít được xảy ra lắm, hì, và nó lại 1 mình.
Hẹn gặp nhé người đồng hành với nó quá xa và quá xa sỉ với nó, nó cũng cần lắm 1 người đồng hành và hiểu được nó, như thế nó sẽ bớt cô đơn trên cuộc đời này. Nó đang đi tìm Tôi.
Hà nội ngày 4  tháng 5 năm 2014 , Đỗ Thị Mai

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2014

Những câu nói hay thời sinh viên của tôi - phần 2

Những câu nói hay thời sinh viên phần 2, một thời để nhớ, 1 thời trong giờ không chép bài, mượn điện thoại vào chát ola xem status của các bạn, chép ra làm những câu nói đi cùng năm tháng, có câu đúng với nhiều trường hợp gặp phải. Phần 1 những câu nói hay thời sinh viên đã được xuất bản, mong phần 2 được mọi người góp ý bày tỏ ý kiến riêng của bạn nhé!



Thà làm hai đường thẳng song song.... đi mãi chẳng xa còn hơi làm hai đường chéo  chạm 1 lần rồi xa nhau mãi mãi.

Có con chim vành khuyên nhỏ
nó trông thật tinh tướng quá
gọi lại chủi ngay
bố tiên sư chúng mày.

Thứ giẻ rách còn học đòi phong cách của giẻ lau

Ta có thể yêu quý những con chó bằng tình người, nhưng không thể yêu thương những co người có tình chó

Trong tình yêu đừng nên so sánh
nếu so sánh thì đừng nên yêu
hãy nghĩ rằng người mình yêu đẹp nhất
chứ đừng nhìn người đẹp nhất mà yêu

Nắng đã tắt cho màn đêm buông xuống
thả lòng mình cho gió nhẹ cuốn đi
hãy nhắm mắm cho ngày dài kép lại
đêm khuya rồi chúc ai đó ngủ ngon

Con trai
đã xấu lại còn kiêu
đã điêu lại còn hay nói
đã như chó sói lại còn giả nai

Người thấy gì không mưa đang khóc đấy
mưa buồn lắm mắt gió cũng cay cay
nơi xa lắm có một người đang nhớ
nhớ 1 người nước mắt lẫn vào mưa

Tình càng lâu thì sẽ thấm càng sâu, nhưng cuối cùng chẳng đi đến đâu
cho nên chốt hạ lại là không nên yêu lâu mà yêu là cưới!

Một lời tạm biệt đơn giản khiến ta khóc
Một lời nói đùa đơn giản khiến ta cười
Một  lời quan tâm đơn giản khiến ta yêu
Sao cuộc sống không đơn giản như ta nghĩ

Bầu ơi thương lấy bí cùng
tuy rằng khác lớp nhưng chung một đề
bầu cho bí chép tý nhé
kẻo mai bí rớt cho bầu rụng răng

Đàn ông là kiếp đa tình
gặp ai cũng bảo, em xinh nhất mà
lúc yêu, em giống hằng nga
hết yêu anh bảo em là chằn tinh

Đàn bà tầm thường cần nhiều nhan sắc
bởi vì đàn ông tầm thường dùng mắt nhiều hơn trái tim :)

Ni cô trải tóc bên bờ suối
Hiệp sĩ mù đắm đuối nhìn theo
Hàn Mặc Tử chơi ghi ta điện
Mấy thằng điếc khoái chí vỗ tay

Con trai được đánh giá là gì ?
một loại động vật
hiếm nhưng không quý
đã xấu lại còn xa
bê tha lại còn mất nết

Con trai :
Ga lăng thì có hạn
Thủ đoạn thì vô biên
Độ điên thì vô đối
Nói dối như siêu nhân

Nếu yêu thì phải yêu vô hạn
Nếu kết bạn thì kết bạn vô bờ
Sống trên đời phải có ước mơ
Tìm hạnh phúc chứ không xin hạnh phúc

Nhớ nhau nhiều nhưng vẫn lặng im bởi khoảng cách vô hình nhưng rất thực.
sợ chạm tay vỡ tan niềm ký ức
Dối lòng mình thì có tội hay không!


Tình yêu
Ngọt ngào hơn tình bạn
Nhưng có lúc lại lạnh nhạt hơn người dưng


Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

Những ngày Kỷ Niệm tháng 3

Viết cho những ngày kỉ niệm của tháng 3, Tháng 3 là tháng tôi được sinh ra, là tháng lần đầu tiên tôi bước vào cuộc sống, bước vào kiếp con người.
Tháng 3 cũng là tháng hai chị tôi được sinh ra, Hai chị được mẹ sinh cách nhau 4 năm nhưng cũng cùng ngày, còn tôi được sinh ra cách 3 năm và cách 4 ngày thôi.
Tháng 3 là tháng quan trọng, Nhà có 4 chị em nhưng 3 chị em út đã sinh tháng 3 của năm rồi, còn chị cả sinh tháng 12 của năm.
Tháng 3 là tháng của mùa xuân , mưa xuân, cành lá đâm trồi nảy lộc, đón bộ áo mới chuẩn bị cho 1 mùa hè oi ả. Mùa xuân là tết trồng cây.
Tháng 3 có đẹp không, mà sao nhiều người được sinh vào tháng 3.
Nhớ hồi đi học, cấp 2 cũng có đứa sinh cùng ngày cùng tháng khác năm với mình, lên cấp 3 cũng có 1 bạn cùng ngày cùng tháng, cùng năm. Đi học cao đẳng cũng có bạn cùng ngày cùng tháng và khác năm. Đi làm cũng có người cùng ngày, cùng tháng nhưng khác năm. Sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng lại thấy vui vui. Sẽ tìm ra cái gì đó tương đồng.

Hôm nay là sinh nhật 2 chị, nhưng đã được tổ chức sớm vào tuần trước, tổ chức chung cùng cháu luôn, nhưng tiếc thay hôm đó mình không về kịp để dự sinh nhật đó được, và lời hẹn ước của 3 chị em tổ chức sinh nhật chung mua bánh 3 tầng vì nhà mình không có điều kiện và đông con nên chẳng đứa nào được tổ chức sinh nhật cả và những cái đó chúng ta xem như là không cần thiết,  khi mấy chị em đã trưởng thành rồi đã có điều kiện và muốn tổ chức cho đoàn tụ vui vẻ nhưng vì điều kiện đoàn tụ chưa có nên chưa thực hiện được lời hẹn ước đó. Năm nay em lại không về kịp để tổ chức sinh nhật chung được, buồn lắm :(. Về nghe giọng chị hai giận dỗi vì không về sớm mà em nghẹn lời. Em hứa mấy chị em sẽ tổ chức sinh nhật cùng nhau sớm thôi ạ ! mình sẽ thực hiện được hẹn ước đó!
Tháng 3 là tháng để con người ta sinh ra thì phải!

Sinh nhật Minh Khánh ( Tôm)


Chị  Giang ( chị hai ) và Minh Khánh

Chị Ngọc ( chị ba)
Chúc mừng sinh nhật những người sinh tháng 3 nói chung và chúc mừng sinh nhật Tôi, Chúc mừng sinh nhật những người sinh cùng ngày với Tôi. Sinh nhật vui vẻ !

Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Những câu nói hay thời sinh viên của tôi

Thời sinh viên rất hay có kiểu lên mượn điện thoại của thằng lớp trường vào chát ola của nó xem tin nhắn hay hay của bạn, lúc đó facebook là một thứ gì đó quá xa sỉ đối với bọn tôi. điện thoại toàn dùng 1101, cục gạch chứ làm gì đã có cảm ứng, lướt web ầm ầm như bây giờ. Dưới đây là một số câu nói hay mà thời sinh viên tôi thích. Phần 2 của những câu nói hay thời sinh viên của tôi




Đố ai biết được tôi buồn
tôi cười tôi nói tưởng rằng tôi vui 
đố ai hiểu được lòng tôi
tôi cười tôi nói nhưng tôi đang buồn


Mập không phải là cái tội
mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi!

Đừng tưởng không nói là câm
Không nghe là điếc
không trông là mù
đừng tưởng cứ trọc là sư 
cứ vâng là tối, cứ ừ là ngoan!

Dẫu biết rằng cố ăn là sẽ béo, nên dặn lòng càng béo lại càng xinh!

Đừng hứa khi đang vui
đừng trả lời khi đang buồn
đừng quyết định khi đang nóng giận
đừng cười khi người khác không vui !



Con trai 
           - Nhan sắc có hạn
           - Thủ đoạn vô biên
           -  Độ điên vô đối
           -  Nói dối như siêu nhân

Không gian là một nhịp cầu
Thời gian là một chuyến tàu biết ly
Cuộc đời là những chuyến đi
Gặp nhau thì ít chia ly thì nhiều!

Im lặng
  Không có nghĩa là không yêu thương
  Không có nghĩa là không nhớ
  Không có nghĩa là bỏ mặc ai đó
  Không có nghĩa là không dõi theo một người 

 Nhìn thấy ních sáng 
vui ... rất vui , nhưng chẳng dám pm
Bởi sợ pm rồi sẽ nhận lại sự lạnh nhạt.


Ai hay cười là người đau khổ nhất, dùng tiếng cười để che lấp sự cô đơn.
Khi ta buồn ta không nên khóc mà hãy cười cho nước mắt không rơi!

Trong cuộc sống
       đôi khi cần một khoảng lặng
       sẽ có lúc bạn thấy sự quan tâm , lo lắng của mình không cần thiết với ai đó!

Quá khứ để nhớ
Hiện tại để đối mặt
 và ta sống để đối mặt chứ không phải sống để nhớ!

Cần bao nhiêu nắng để làm không một dòng sông
cần bao nhiêu giông để cuốn bay một xa mạc
cần bao nhiêu đêm để quên một nỗi nhớ


Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ cười
giả vờ không nghĩ, giả vờ thôi

Biết yêu là khổ, khổ vẫn yêu
vắng nhau đôi chút nhớ nhau nhiều
càng gần càng buồn lại càng nhớ
càng ghét càng hờn lại càng yêu

Cưỡi mây lên hỏi ông trời
trai không mê gái trên đời có không.
Ông trời ông bào mày hỏi " ngông"
Trai không mê gái " công công hả mày"


 Muốn nhắn tin 
         Nhưng sợ người ta không trả lời
 Muốn gọi điện 
         Nhưng sợ không nghe máy
 Muốn quan tâm 
         Nhưng sợ một chữ phiền!

Bạn thích câu nào dưới đây xin để lại comment và nói lên quan điểm làm bạn thích thú nhé. chúc các bạn luôn vui vẻ hạnh phúc và thành công
Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Viết cho bố mẹ của con!

Mẹ ạ ! nơi con làm tổ chức cuộc thi viết về mẹ, viết tặng mẹ yêu, viết cho con, về cảm xúc của con về mẹ, con cũng muốn viết về mẹ, mẹ của con.

Nhưng mẹ ơi chắc con là đứa quá lạnh lùng và sắp dẫn đến gian đoạn tự kỉ mấy rùi mẹ ạ, và con là đứa không giỏi bộc lộ cảm xúc, con không biết cách quan tâm tới người khác, con không nói được những lời ngọt ngào, quan tâm. Viết về người quá đỗi quen thuộc thì lại càng khó mẹ ạ , đó chính là bố mẹ và anh chị đó ạ . Tình cảm đong đầy nên con không viết cho mẹ để dự thi được.
Con được đọc những bài của các thi sinh viết về mẹ, viết về con họ để tham gia dự thi, người viết về chính cuộc sống mà họ phải trải qua, mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau mẹ ạ, mà mỗi lúc đó con lại thầm cảm ơn trời vì con đã là con của bố mẹ. Nhưng nếu con là con trai của bố mẹ thì điều đó còn tuyệt hơn đúng không bố mẹ.
Đọc nhiều bài viết con ngân ngấn nước mắt, lúc đó con lại nghĩ về bố mẹ và có sự so sánh nhỏ trong tâm trí, con lại nghĩ những kỷ niệm với mẹ và bố. TRí nhớ của con không được tốt lắm nhưng mỗi lần cảm xúc dâng trào, nó như 1 bản năng con lại nhớ những kỷ niệm về mẹ và bố về gia đình mình.
Con nhớ ngày bé, buổi trưa bọn con hay tụ tập chơi buôn đồ hàng, và con còn đòi đi bắt cua cùng lũ bạn cùng xóm, mẹ đã cho 1 trận đòn và không cho con đi chơi với cái lý do " cho con đi rãi nắng với chúng bạn về nhà ốm, cái công đi bắt không bõ công mẹ giặt và quần áo bẩn, và lo cho con sợ bắt cua lại móc nhầm mả có rắn thì chết :(" lúc đó vì tính trẻ con nên con giận mẹ lắm vì mẹ không cho con đi, chúng bạn nó được đi chơi thoải mái làm con thèm lắm. hic
Giờ lớn rùi nhưng thỉnh thoảng bọn nó kể đi bắt cua, thả trâu ... làm con lại thèm lắm ước gì trở về tuổi thơ để con được chơi những trò như thế.

Năn con học lớp 3 thì phải, con chưa được đi xe đạp đi học vì trường cách nhà có hơn 1km, bố mẹ sợ đi lại không an toàn. Nhưng con phải đi ôn thi mẹ sợ trưa nắng con đi học vất vả, mẹ lại trở con đi trên chiếc xe đạp đến trường hàng ngày( nhà mình hay gọi là xe cúp) và giờ nhà mình có điều kiện rùi nhưng xe đó vẫn để ở gáp bếp nhà mình làm kỷ niệm. Giờ đây con lớn khôn rồi con sẽ luôn là người trở mẹ đi !
Con nhớ năm con học lớp 5, con được đi xe đạp đi học. Mùa hè nên con đi xe đạp đi học về cho đỡ nắng, con nhớ hôm đó vào mùa gặt, trời trưa nắng không có gợn mây xanh nào cả, ngoài đường nhà nhà phơi rơm mẹ ạ. Con tan học đạp xe về nhà, hôm đó con lại đèo đứa cháu gần nhà về, hai cô cháu đạp xe đạp về gần tới nhà mình thì con bị trượt bánh xe hai cô cháu bị ngã lăn ra giữa đường, may sao hôm đó không có xe máy hay ôtô. Do đường cong và trơn nữa cú ngã đã làm gãy mất một tay phanh và chính nó đã làm cằm con rách 1 miếng thịt, chân tay không bị xây xác nhiều. Lúc đó con đứng dậy luôn và đỡ cháu lên hỏi xem có bị sao không, con vẫn bình tĩnh đèo cháu về nhà vừa đi nó vừa bảo cằm cô bị chảy máu kìa, con không biết chỉ biết cảm giác lúc đó thấy man mát ở cằm, con vừa đi vừa lau máu vào 2 cánh tay. Con trở cháu về nhà rùi phi xe ngay về nhà mình, về nhà bố và chị vừa nấu cơm xong. Con vẫn nhớ cảnh tượng con chạy xuống gặp bố, con mếu máo không biết xử lý sao cho nó cầm máu nữa,  và cũng không biết là nó lại chảy đẫm 2 tay áo trắng nữa. Bố nổ xe trở con ra hiệu thuốc gần đó và bảo con sao không vào đó khâu luôn để về nhà chảy nhiều máu quá. kết quả là con phải khâu 4-5 mũi ở cằm và giờ đã có viết sẹo dưới cằm rùi ạ . Mẹ hôm đó đi gặt đổi công cho nhà bác hàng xóm, nhưng hôm đó mẹ về sớm mẹ bảo mẹ nóng ruột quá  nên mẹ về sớm thì thấy con vừa khâu về đang nằm ở nhà. Con lại làm mẹ lo lắng !
Giờ mỗi lần con đi qua đoạn đường đó con luôn cẩn thận mặc dù đường đó đã làm mới hoàn toàn nhưng con vẫn nhớ lại cái cảnh con bị ngã ở đó.
Con nhớ những năm con học cuối cấp 3, con học ôn cả ngày nên con ở luôn trường buổi trưa. Những ngày đó mẹ luôn dạy sớm nấu cơm chuẩn bị thức ăn bồi dưỡng cho con, mẹ đóng hộp cơm sẵn cho con mang đi học rồi mẹ mới gọi con dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi đi học.
Những ngày con học bài ôn tập do bật đèn học suốt đêm và hẹn giờ báo thức bố mẹ khó ngủ hơn và thường vào nhắc con học bài. Những lúc bố mẹ vào đều là những lúc con buồn ngủ ríu nắm nhưng vẫn cố tỏ ra là con đang thức, rồi bố mẹ bảo con đi ngủ nhưng con vẫn cố trả lời con đang học mà.hic
Thời gian cuối cấp con đi ôn thi trên thành phố Ninh Bình, đạp xe đạp đi hơn 20km từ trên đó về tối con còn học tiếp nhà thày giáo, có hôm 1 mình con đi con sợ ko về kịp nên đạp siêu tốc lắm ạ, có hơn 30 phút con đã từ trên đó về tới nhà thày dừng chân ở đầu cổng nhà thày cũng là chiều tối rồi con tiếp thêm sức lực bằng một hộp sữa mà mẹ mua cho.
Học ở nhà thày có hôm bọn bạn đi học cùng thì vui hơn mẹ ạ, có hôm bọn nó không đi con lại lủi thủi đi một mình từ thành phố về nhà thày, rồi học xong nhà thày con đạp xe về nhà mình bọn bạn đi chung với con được 2km rồi bắt đầu chia tay nhau về. Những chỗ đông người nhiều nhà ở con cũng không sợ đâu nhưng đường về nhà mình có khoảng 2km là qua bãi tha ma và đoạn đó rất trống nữa nên con sợ lắm. Mà từ nhỏ con đã nhát chết sợ ma rồi, qua đó con sợ lắm, nên bố mẹ luôn đi đón con sợ con đi qua đó không an toàn. Lúc đó nhà mình không có xe máy ở nhà vì  xe máy 2 chị mang đi hà nội làm hết rồi nên phương tiện chính  là chiếc xe đạp. Thường thì bố toàn đi đón con ( vì bố khỏe hơn) nhưng hôm nào bố đi trở hàng buổi tối thì mẹ lại đi đón con đồng hành trên quãng đường dài khoảng 2km. Giờ con đã lớn con nghĩ lại sao đợt đó con lại sợ ma đến như thế và không dám đi qua đoạn đường đó nữa.
Hôm nay đọc được bài viết về mẹ của một bạn làm con nghẹn lòng lại, con lại nhớ mẹ. Con nhớ cái hôm bố đi vắng nhưng hôm đó có bão, lúc đó con còn bé nên ở nhà với mẹ còn hai chị ở nhà ngoài, nửa đêm bão ngớt hai mẹ con ra xem hai chị ở ngoài đó thế nào. Ngoài đó cách nhà trong khoảng 400m, con nhớ hôm đó mưa to lắm mẹ cõng con ra ngoài đó, đi nửa đường sấm chớp to uỳnh 1 cái to lắm làm 2 mẹ con giật mình, con sợ lắm nhưng đi với mẹ được mẹ cõng nên con thấy bình thường. Hai chị ngoài đó vẫn ổn cả, rồi hai mẹ con mình lại về nhà trong.
 Nhà mình làm bằng mái ngói từ năm 1987 nên mỗi lần bão gió đổ bộ vào khu mình thì nỗi lo đó lại hằn lên khuôn mặt của bố mẹ. Có lần bão to, bố mẹ cho hai chị em qua nhà anh chị ở gần đó tránh bão còn bố mẹ ở nhà trống bão lũ. Giờ con nhớ lại những lúc nhà mình mùa bão mà cảm giác ấm cúng lắm bố mẹ ạ. Nhà mình nghèo mà lại đông con nữa, nhưng bố mẹ luôn cho chúng con ăn học đầy đủ và không thiếu thốn gì cả, bằng bạn bằng bè bọn con biết hoàn cảnh gia đình mình nên chẳng đứa nào dám ăn chơi cả. Chính vì cho chúng con ăn học nên gia đình mình nhiều lúc khó khăn không một đồng trong nhà như thế!
Lúc con lên hà nội nhập học, mẹ cũng là người dẫn con ra chỗ các chị để con đi nhập học. Những lần con về lấy tiền và gạo bố mẹ là người luôn tiễn con lên xe, và những lần con đi từ hà nội về cũng bố mẹ ra ngóng con . Có gì ngon cũng dành cho con cái, đợi con cái đông đủ rồi mới ăn.
Con luôn nhớ mẹ hay nói và kể truyện ông bà ngoại buôn bán nên nhà có điều kiện và mẹ được chiều lắm, mẹ và các bác được ông bà làm cho các món ngon và dạy cách chế biến sao ngon nhất hay còn gọi là biết cách ăn. Nhưng khi lấy bố về mẹ vất vả nhiều lắm, nên bố mẹ luôn muốn dành cho chúng con những điều tốt đẹp nhất , những món ngon nhất.
Giờ con đi làm, con đã quá lạnh lùng và vô lo cho gia đình, bố mẹ rùi. Con đã ít gọi về cho gia đình lấy cớ bận công việc, bận việc đi học và con đã bị những thứ trước mắt làm quên mất một số điều quan trọng nhất. Con đã bị áp lực và con đã lãng quên mất miền ký ức đó. Tần số con gọi điện về cho gia đình ít dần đi và con cũng ít về nhà hơn, có hôm mẹ gọi điện ra nói rằng " cuối tuần này em về nhà với mẹ nhé" nghe mẹ nói xong câu có con nghẹ cổ họng lại. Con đã kìm nén cảm xúc của mình lúc đó và nhiều lần mẹ gọi điện, con biết rằng lúc đó giọng con mà khác đi chắc mẹ ở dầu dây bên kia cũng nghẹn lời. Những lúc đó con tìm cho mình giải pháp lạnh lùng hơn, kìm nén cảm xúc lại là con sẽ nói thôi mẹ nhé!
Khoảng thời gian năm 2012, hai chị em con không thấy bố mẹ gọi điện ra như đợi gần đó và linh cảm không biết có chuyện gì chẳng lành. Lo lắng gọi điện về cho chị thì được biết bố bị ốm. Bố bị tai biến huyết áp cao, miệng bị méo một bên, mắt mờ đi và bố mẹ đã giấu không cho chị em con biết vì đợt đó vào thời gian bọn con chuẩn bị thi và cũng không cho bọn con biết thì cũng không làm được gì. Nghe tin bố ốm con nghẹn lời. Con nghĩ về bố, con lo lắng, và chị em con về thăm bố mẹ, con về trở bố đi trâm cứu.
Thời gian bố điều trị mẹ vất vả thêm, mẹ phải nhờ người trở bố đi lại để trâm cứu những hôm bọn con không có nhà . Có công mày sắt có ngày thành công bố điều trị kết quả tiến triển hơn, nhưng bố không còn lao độn được như xưa, thời gian này toàn bộ gánh nặng đặt lên vai mẹ. Cũng may sao chị em chúng con cũng đã ra trường và bắt đầu tìm công ăn việc làm nên bố mẹ cũng đỡ vất vả hơn.!
Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chúng con!