Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Viết cho bố mẹ của con!

Mẹ ạ ! nơi con làm tổ chức cuộc thi viết về mẹ, viết tặng mẹ yêu, viết cho con, về cảm xúc của con về mẹ, con cũng muốn viết về mẹ, mẹ của con.

Nhưng mẹ ơi chắc con là đứa quá lạnh lùng và sắp dẫn đến gian đoạn tự kỉ mấy rùi mẹ ạ, và con là đứa không giỏi bộc lộ cảm xúc, con không biết cách quan tâm tới người khác, con không nói được những lời ngọt ngào, quan tâm. Viết về người quá đỗi quen thuộc thì lại càng khó mẹ ạ , đó chính là bố mẹ và anh chị đó ạ . Tình cảm đong đầy nên con không viết cho mẹ để dự thi được.
Con được đọc những bài của các thi sinh viết về mẹ, viết về con họ để tham gia dự thi, người viết về chính cuộc sống mà họ phải trải qua, mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau mẹ ạ, mà mỗi lúc đó con lại thầm cảm ơn trời vì con đã là con của bố mẹ. Nhưng nếu con là con trai của bố mẹ thì điều đó còn tuyệt hơn đúng không bố mẹ.
Đọc nhiều bài viết con ngân ngấn nước mắt, lúc đó con lại nghĩ về bố mẹ và có sự so sánh nhỏ trong tâm trí, con lại nghĩ những kỷ niệm với mẹ và bố. TRí nhớ của con không được tốt lắm nhưng mỗi lần cảm xúc dâng trào, nó như 1 bản năng con lại nhớ những kỷ niệm về mẹ và bố về gia đình mình.
Con nhớ ngày bé, buổi trưa bọn con hay tụ tập chơi buôn đồ hàng, và con còn đòi đi bắt cua cùng lũ bạn cùng xóm, mẹ đã cho 1 trận đòn và không cho con đi chơi với cái lý do " cho con đi rãi nắng với chúng bạn về nhà ốm, cái công đi bắt không bõ công mẹ giặt và quần áo bẩn, và lo cho con sợ bắt cua lại móc nhầm mả có rắn thì chết :(" lúc đó vì tính trẻ con nên con giận mẹ lắm vì mẹ không cho con đi, chúng bạn nó được đi chơi thoải mái làm con thèm lắm. hic
Giờ lớn rùi nhưng thỉnh thoảng bọn nó kể đi bắt cua, thả trâu ... làm con lại thèm lắm ước gì trở về tuổi thơ để con được chơi những trò như thế.

Năn con học lớp 3 thì phải, con chưa được đi xe đạp đi học vì trường cách nhà có hơn 1km, bố mẹ sợ đi lại không an toàn. Nhưng con phải đi ôn thi mẹ sợ trưa nắng con đi học vất vả, mẹ lại trở con đi trên chiếc xe đạp đến trường hàng ngày( nhà mình hay gọi là xe cúp) và giờ nhà mình có điều kiện rùi nhưng xe đó vẫn để ở gáp bếp nhà mình làm kỷ niệm. Giờ đây con lớn khôn rồi con sẽ luôn là người trở mẹ đi !
Con nhớ năm con học lớp 5, con được đi xe đạp đi học. Mùa hè nên con đi xe đạp đi học về cho đỡ nắng, con nhớ hôm đó vào mùa gặt, trời trưa nắng không có gợn mây xanh nào cả, ngoài đường nhà nhà phơi rơm mẹ ạ. Con tan học đạp xe về nhà, hôm đó con lại đèo đứa cháu gần nhà về, hai cô cháu đạp xe đạp về gần tới nhà mình thì con bị trượt bánh xe hai cô cháu bị ngã lăn ra giữa đường, may sao hôm đó không có xe máy hay ôtô. Do đường cong và trơn nữa cú ngã đã làm gãy mất một tay phanh và chính nó đã làm cằm con rách 1 miếng thịt, chân tay không bị xây xác nhiều. Lúc đó con đứng dậy luôn và đỡ cháu lên hỏi xem có bị sao không, con vẫn bình tĩnh đèo cháu về nhà vừa đi nó vừa bảo cằm cô bị chảy máu kìa, con không biết chỉ biết cảm giác lúc đó thấy man mát ở cằm, con vừa đi vừa lau máu vào 2 cánh tay. Con trở cháu về nhà rùi phi xe ngay về nhà mình, về nhà bố và chị vừa nấu cơm xong. Con vẫn nhớ cảnh tượng con chạy xuống gặp bố, con mếu máo không biết xử lý sao cho nó cầm máu nữa,  và cũng không biết là nó lại chảy đẫm 2 tay áo trắng nữa. Bố nổ xe trở con ra hiệu thuốc gần đó và bảo con sao không vào đó khâu luôn để về nhà chảy nhiều máu quá. kết quả là con phải khâu 4-5 mũi ở cằm và giờ đã có viết sẹo dưới cằm rùi ạ . Mẹ hôm đó đi gặt đổi công cho nhà bác hàng xóm, nhưng hôm đó mẹ về sớm mẹ bảo mẹ nóng ruột quá  nên mẹ về sớm thì thấy con vừa khâu về đang nằm ở nhà. Con lại làm mẹ lo lắng !
Giờ mỗi lần con đi qua đoạn đường đó con luôn cẩn thận mặc dù đường đó đã làm mới hoàn toàn nhưng con vẫn nhớ lại cái cảnh con bị ngã ở đó.
Con nhớ những năm con học cuối cấp 3, con học ôn cả ngày nên con ở luôn trường buổi trưa. Những ngày đó mẹ luôn dạy sớm nấu cơm chuẩn bị thức ăn bồi dưỡng cho con, mẹ đóng hộp cơm sẵn cho con mang đi học rồi mẹ mới gọi con dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi đi học.
Những ngày con học bài ôn tập do bật đèn học suốt đêm và hẹn giờ báo thức bố mẹ khó ngủ hơn và thường vào nhắc con học bài. Những lúc bố mẹ vào đều là những lúc con buồn ngủ ríu nắm nhưng vẫn cố tỏ ra là con đang thức, rồi bố mẹ bảo con đi ngủ nhưng con vẫn cố trả lời con đang học mà.hic
Thời gian cuối cấp con đi ôn thi trên thành phố Ninh Bình, đạp xe đạp đi hơn 20km từ trên đó về tối con còn học tiếp nhà thày giáo, có hôm 1 mình con đi con sợ ko về kịp nên đạp siêu tốc lắm ạ, có hơn 30 phút con đã từ trên đó về tới nhà thày dừng chân ở đầu cổng nhà thày cũng là chiều tối rồi con tiếp thêm sức lực bằng một hộp sữa mà mẹ mua cho.
Học ở nhà thày có hôm bọn bạn đi học cùng thì vui hơn mẹ ạ, có hôm bọn nó không đi con lại lủi thủi đi một mình từ thành phố về nhà thày, rồi học xong nhà thày con đạp xe về nhà mình bọn bạn đi chung với con được 2km rồi bắt đầu chia tay nhau về. Những chỗ đông người nhiều nhà ở con cũng không sợ đâu nhưng đường về nhà mình có khoảng 2km là qua bãi tha ma và đoạn đó rất trống nữa nên con sợ lắm. Mà từ nhỏ con đã nhát chết sợ ma rồi, qua đó con sợ lắm, nên bố mẹ luôn đi đón con sợ con đi qua đó không an toàn. Lúc đó nhà mình không có xe máy ở nhà vì  xe máy 2 chị mang đi hà nội làm hết rồi nên phương tiện chính  là chiếc xe đạp. Thường thì bố toàn đi đón con ( vì bố khỏe hơn) nhưng hôm nào bố đi trở hàng buổi tối thì mẹ lại đi đón con đồng hành trên quãng đường dài khoảng 2km. Giờ con đã lớn con nghĩ lại sao đợt đó con lại sợ ma đến như thế và không dám đi qua đoạn đường đó nữa.
Hôm nay đọc được bài viết về mẹ của một bạn làm con nghẹn lòng lại, con lại nhớ mẹ. Con nhớ cái hôm bố đi vắng nhưng hôm đó có bão, lúc đó con còn bé nên ở nhà với mẹ còn hai chị ở nhà ngoài, nửa đêm bão ngớt hai mẹ con ra xem hai chị ở ngoài đó thế nào. Ngoài đó cách nhà trong khoảng 400m, con nhớ hôm đó mưa to lắm mẹ cõng con ra ngoài đó, đi nửa đường sấm chớp to uỳnh 1 cái to lắm làm 2 mẹ con giật mình, con sợ lắm nhưng đi với mẹ được mẹ cõng nên con thấy bình thường. Hai chị ngoài đó vẫn ổn cả, rồi hai mẹ con mình lại về nhà trong.
 Nhà mình làm bằng mái ngói từ năm 1987 nên mỗi lần bão gió đổ bộ vào khu mình thì nỗi lo đó lại hằn lên khuôn mặt của bố mẹ. Có lần bão to, bố mẹ cho hai chị em qua nhà anh chị ở gần đó tránh bão còn bố mẹ ở nhà trống bão lũ. Giờ con nhớ lại những lúc nhà mình mùa bão mà cảm giác ấm cúng lắm bố mẹ ạ. Nhà mình nghèo mà lại đông con nữa, nhưng bố mẹ luôn cho chúng con ăn học đầy đủ và không thiếu thốn gì cả, bằng bạn bằng bè bọn con biết hoàn cảnh gia đình mình nên chẳng đứa nào dám ăn chơi cả. Chính vì cho chúng con ăn học nên gia đình mình nhiều lúc khó khăn không một đồng trong nhà như thế!
Lúc con lên hà nội nhập học, mẹ cũng là người dẫn con ra chỗ các chị để con đi nhập học. Những lần con về lấy tiền và gạo bố mẹ là người luôn tiễn con lên xe, và những lần con đi từ hà nội về cũng bố mẹ ra ngóng con . Có gì ngon cũng dành cho con cái, đợi con cái đông đủ rồi mới ăn.
Con luôn nhớ mẹ hay nói và kể truyện ông bà ngoại buôn bán nên nhà có điều kiện và mẹ được chiều lắm, mẹ và các bác được ông bà làm cho các món ngon và dạy cách chế biến sao ngon nhất hay còn gọi là biết cách ăn. Nhưng khi lấy bố về mẹ vất vả nhiều lắm, nên bố mẹ luôn muốn dành cho chúng con những điều tốt đẹp nhất , những món ngon nhất.
Giờ con đi làm, con đã quá lạnh lùng và vô lo cho gia đình, bố mẹ rùi. Con đã ít gọi về cho gia đình lấy cớ bận công việc, bận việc đi học và con đã bị những thứ trước mắt làm quên mất một số điều quan trọng nhất. Con đã bị áp lực và con đã lãng quên mất miền ký ức đó. Tần số con gọi điện về cho gia đình ít dần đi và con cũng ít về nhà hơn, có hôm mẹ gọi điện ra nói rằng " cuối tuần này em về nhà với mẹ nhé" nghe mẹ nói xong câu có con nghẹ cổ họng lại. Con đã kìm nén cảm xúc của mình lúc đó và nhiều lần mẹ gọi điện, con biết rằng lúc đó giọng con mà khác đi chắc mẹ ở dầu dây bên kia cũng nghẹn lời. Những lúc đó con tìm cho mình giải pháp lạnh lùng hơn, kìm nén cảm xúc lại là con sẽ nói thôi mẹ nhé!
Khoảng thời gian năm 2012, hai chị em con không thấy bố mẹ gọi điện ra như đợi gần đó và linh cảm không biết có chuyện gì chẳng lành. Lo lắng gọi điện về cho chị thì được biết bố bị ốm. Bố bị tai biến huyết áp cao, miệng bị méo một bên, mắt mờ đi và bố mẹ đã giấu không cho chị em con biết vì đợt đó vào thời gian bọn con chuẩn bị thi và cũng không cho bọn con biết thì cũng không làm được gì. Nghe tin bố ốm con nghẹn lời. Con nghĩ về bố, con lo lắng, và chị em con về thăm bố mẹ, con về trở bố đi trâm cứu.
Thời gian bố điều trị mẹ vất vả thêm, mẹ phải nhờ người trở bố đi lại để trâm cứu những hôm bọn con không có nhà . Có công mày sắt có ngày thành công bố điều trị kết quả tiến triển hơn, nhưng bố không còn lao độn được như xưa, thời gian này toàn bộ gánh nặng đặt lên vai mẹ. Cũng may sao chị em chúng con cũng đã ra trường và bắt đầu tìm công ăn việc làm nên bố mẹ cũng đỡ vất vả hơn.!
Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chúng con!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét