Hiển thị các bài đăng có nhãn góc riêng tư. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn góc riêng tư. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

Giử một nửa trong tôi!

Tôi của tôi, đã qua nhiều lần và tôi nhận ra rằng bạn quá yếu đuối, yếu đuối hơn những gì tôi tưởng tượng.
Tôi tưởng mình mạnh mẽ lắm, mình sẽ không bị thuyết phục bởi những lời lẽ ngọt ngào lọt vào tai, và nói đúng ra tôi là người ưa nịnh, dễ mềm lòng, haixxx.


Cũng hơi thấy thiệt thòi 1 tý nhưng mà cái cảm giác quan tâm, bao bọc giúp đỡ người khác nó vui lắm, hay còn gọi là thiệt thòi về mình để người khác thấy vui, mình cũng cảm thấy vui.
Nhưng dường như mọi người nhiều lúc quá vô tâm, những cái quan tâm nhỏ nhoi mình hay quan tâm thì cũng chẳng có ai đối lại với mình như thế nên nhiều lúc cảm thấy tủi thân. Càng nghĩ càng thấy thủi thân, độc bước đơn côi.
Cảm ơn ai đó đã có đôi lần quan tâm, hỏi han dù chỉ là nhỏ nhất khiến lòng ta được an ủi nhiều phần lắm. Cũng nhận được những lời an ủi thôi chứ cũng chẳng có hành động nào như thế được thực hiện cả, thế nên tôi trong tôi ơi, cố gắng nhé, dù sao cũng chỉ có thân mình lo cho mình thôi, người khác cũng không lo cho mình được đâu.

Nếu tôi trong tôi sống cho bạn bè, người quen 10 phần còn gia đình ít hơn thì từ giờ chỉ nên xem xét ngược lại nhé, dù sao trong lúc mình khó khăn thì cũng chỉ có gia đình bên cạnh và giúp đỡ, chứ người ngoài chỉ cần khi ta giúp đỡ họ thôi, còn lại thì vẫn là người ngoài mà.
Có nhiều người sẽ bảo rằng như thế là ngu, là dại, nhưng với tôi cũng chẳng có gì là dại cả, nếu như người được tôi giúp đỡ nếu biết suy nghĩ thì họ sẽ không làm thế với tôi trong lúc tôi gặp hoàn cảnh như họ, và rồi một ngày họ sẽ nhận ra rằng họ đã nợ tôi, mong rằng họ sẽ nhận ra được giá trị tôi dành cho họ và trân trọng nó hơn dù đã quá muộn đối với tôi. Vì tôi nghĩ rằng luôn có quy luật nhân quả mà ...


Nhiều lúc vất vả và nản chí, khó khăn tôi chỉ muốn được về với gia đình, được gặp bố mẹ, được khóc òa trước mặt bố mẹ( mặc dù chưa khóc trước mặt bố mẹ lần nào kể từ ngày bé khi hay bị ăn đòn :( )
Vì những lúc khó khăn như thế tôi càng thấy ai quan trọng, ai là người tốt, ai là người quan tâm và tôi càng cứng rắn hơn, nhưng cái tính hay quên, và phải nói là ưa nịnh, dễ mềm lòng thì có nhiều lần đâu lại vào đó, niềm tin lại bị lung lay, và cái được gọi là lòng thương người lại trỗi dậy, rồi đến lúc trong hoàn cảnh đó là tôi
thì cũng chẳng có ai cả lại chỉ còn gia đình. hì
Ơ tự nhiên tụt mất cái cảm hứng viết . haixxx. tái bút vào một ngày gần nhất.
Hà nội ngày không mưa ! 5 tháng 7 năm 2014 , Đỗ Thị Mai

Chủ Nhật, 4 tháng 5, 2014

Cô đơn mình tôi

Hẹn gặp nhé người đồng hành với tôi nhưng ở một nơi xa.

Không biết từ bao giờ nó đã độc bước 1 mình, 1 mình đi học, 1 mình đi chơi, 1 mình hát, 1 mình cười
và dường như 1 mình làm tôi thấy quen thuộc và thích như thế, thích cô đơn thích đi 1 mình, hay tại không có người đi cùng nên mới quen với 1 mình như thế.
Thời đi học cấp 3, 1 mình lủi thủi đi học thêm, 1 mình 1 xe đạp ( ngựa chiến) đi cùng bạn nhưng cũng được 1 thời gian thì bọn nó bỏ không học nữa, nó lại một mình, một mình đi học, 1 mình hát, 1 mình nghĩ vẩn vơ. nhưng đến lớp thì nó rất hòa đồng và luôn lắng nghe mọi tâm sự của mọi người, và nó cho lời khuyên dù những sự việc đó nó chưa vấp phải lần nào.
Rồi đến thời sinh viên, 1 mình 1 trường, 1 mình 1 hướng đi về, hết quãng đường cùng bạn bè nó lại 1 mình cô đơn đi về. vẫn phong cách có gì đó khác bình thường, nó lại 1 mình.
Rồi đi làm nó cũng 1 mình, 1 xe , 1 em yêu luôn ở sau lưng nó ( đó là máy tính tình yêu của nó, lúc nào cũng được khoác trên vai đi mọi nẻo đường với nó dù trời mưa gió hay bão tố ).
Nó đã quá quen thuộc với mình nó, và nó cảm thấy hạnh phúc khi nó 1 mình, không biết có phải nó bị tự kỷ hay không hay tại nó đã quá quen thuộc với 1 mình, nên nó muốn co lại khoảng cách chỉ còn 1 mình nó.
Có khoảng thời gian căng thẳng quá, nó như trầm đi, giấu cảm xúc của mình, vô cảm với mọi thứ xung quanh, nó ít nói, nó ngại nói thì đúng hơn, nó suy nghĩ nhiều nhưng mà lối suy nghĩ cứ quẩn quanh và những người xung quanh nó cảm thấy khó chịu khi nó không nói chuyện, và dường như nó muốn thu hẹp bản thân nó lại, làm cho nó ít ảnh hưởng nhất đến mọi người,
Nó thích sự khác biệt, thích làm theo sở thích của mình và thích làm theo hướng suy nghĩ của nó, suy nghĩ của nó đơn giản lắm, lúc rất nhiệt tình thích nói là lúc nó muốn quan tâm người khác, nhưng những lúc đó dường như không là mơ, vì lúc đó thường thì mọi người lại không cần sự quan tâm từ nó và làm nó cảm thấy sự tổn thương rồi nó lại quay trở về cô đơn mình nó, nó lại ít nói đi.
Lúc nó ít nói và không muốn nói chuyện muốn thu hẹp mình lại thì mọi người lại quan tâm nó, haizzzz, những lúc đó nó mệt mỏi lắm, vì nếu không trả lời thì lại làm cho mọi người cảm thấy sự quan tâm đó như đổ đi, cuộc sống luôn luôn là như thế.
Đối với nó cuộc sống luôn có những lựa chọn và nó đến phát ngán khi phải lựa chọn giữa 2 con đường, chọn con đường này thì không thoải mái, con đường kia cũng không được, nhiều lúc nó chán cái cuộc sống này làm nó càng muốn thu hẹp mình lại, muốn 1 mình, 1 mình online, 1 mình nghe nhạc.
Nhiều lúc đi một mình nó cũng cô đơn lắm, nhưng nó lại cười nó nhớ lại những lần đi cùng mọi người, nó nhớ những câu chuyện mà người ta nói với nó lúc đi cùng, nó thích 1 mình hơn đúng là như thế thật, lúc nó buồn nó muốn đi bên cạnh một ai đó nhưng cũng không cần nói gì đâu, chỉ cần đi bên cạnh cho nó thấy có mùi người ở bên, còn nói chuyện với nó lúc này nó còn cảm thấy mệt mỏi hơn, vì nó ngại trả lời. Nhưng nó lấy lại tinh thần nhanh lắm, nó vẫn còn được mệnh danh là người dễ hòa đồng với bạn bè, và mọi người, những lúc đi học nó sôi động lắm, suy nghĩ của nó luôn quan tâm người khác nhưng hành động nó thể hiện ra thì hầu như cảm thấy nó quá xa lạ và lạnh lùng không quan tâm. haixx chắc tại nó quá vô cảm, lạnh lùng, ...
Nó thích đi 1 mình đâu đó, và nhiều lúc nó cũng muốn đi cùng 1 người nào đó, ngoài những lúc đi với bạn bè.
Nó thích đi 1 mình, đi xe bus lên cầu long biên cũng chẳng biết vì mục đích gì nữa, nhưng nó muốn đi lên đó, chỉ đơn giản vì thích.
Nó thích đi 1 mình ra công viên nghe nhạc, rồi suy nghĩ linh tinh rồi 1 mình nó lại đi về.
Nó thích đi 1 mình trên đường ...
Nhưng nhiều lúc nó thích có 1 ai đó bên cạnh nó lúc nó đi một mình, nhưng dù sao thì điều đó ít được xảy ra lắm, hì, và nó lại 1 mình.
Hẹn gặp nhé người đồng hành với nó quá xa và quá xa sỉ với nó, nó cũng cần lắm 1 người đồng hành và hiểu được nó, như thế nó sẽ bớt cô đơn trên cuộc đời này. Nó đang đi tìm Tôi.
Hà nội ngày 4  tháng 5 năm 2014 , Đỗ Thị Mai

Thứ Sáu, 7 tháng 3, 2014

Những ngày Kỷ Niệm tháng 3

Viết cho những ngày kỉ niệm của tháng 3, Tháng 3 là tháng tôi được sinh ra, là tháng lần đầu tiên tôi bước vào cuộc sống, bước vào kiếp con người.
Tháng 3 cũng là tháng hai chị tôi được sinh ra, Hai chị được mẹ sinh cách nhau 4 năm nhưng cũng cùng ngày, còn tôi được sinh ra cách 3 năm và cách 4 ngày thôi.
Tháng 3 là tháng quan trọng, Nhà có 4 chị em nhưng 3 chị em út đã sinh tháng 3 của năm rồi, còn chị cả sinh tháng 12 của năm.
Tháng 3 là tháng của mùa xuân , mưa xuân, cành lá đâm trồi nảy lộc, đón bộ áo mới chuẩn bị cho 1 mùa hè oi ả. Mùa xuân là tết trồng cây.
Tháng 3 có đẹp không, mà sao nhiều người được sinh vào tháng 3.
Nhớ hồi đi học, cấp 2 cũng có đứa sinh cùng ngày cùng tháng khác năm với mình, lên cấp 3 cũng có 1 bạn cùng ngày cùng tháng, cùng năm. Đi học cao đẳng cũng có bạn cùng ngày cùng tháng và khác năm. Đi làm cũng có người cùng ngày, cùng tháng nhưng khác năm. Sự trùng hợp ngẫu nhiên nhưng lại thấy vui vui. Sẽ tìm ra cái gì đó tương đồng.

Hôm nay là sinh nhật 2 chị, nhưng đã được tổ chức sớm vào tuần trước, tổ chức chung cùng cháu luôn, nhưng tiếc thay hôm đó mình không về kịp để dự sinh nhật đó được, và lời hẹn ước của 3 chị em tổ chức sinh nhật chung mua bánh 3 tầng vì nhà mình không có điều kiện và đông con nên chẳng đứa nào được tổ chức sinh nhật cả và những cái đó chúng ta xem như là không cần thiết,  khi mấy chị em đã trưởng thành rồi đã có điều kiện và muốn tổ chức cho đoàn tụ vui vẻ nhưng vì điều kiện đoàn tụ chưa có nên chưa thực hiện được lời hẹn ước đó. Năm nay em lại không về kịp để tổ chức sinh nhật chung được, buồn lắm :(. Về nghe giọng chị hai giận dỗi vì không về sớm mà em nghẹn lời. Em hứa mấy chị em sẽ tổ chức sinh nhật cùng nhau sớm thôi ạ ! mình sẽ thực hiện được hẹn ước đó!
Tháng 3 là tháng để con người ta sinh ra thì phải!

Sinh nhật Minh Khánh ( Tôm)


Chị  Giang ( chị hai ) và Minh Khánh

Chị Ngọc ( chị ba)
Chúc mừng sinh nhật những người sinh tháng 3 nói chung và chúc mừng sinh nhật Tôi, Chúc mừng sinh nhật những người sinh cùng ngày với Tôi. Sinh nhật vui vẻ !

Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Hai, 3 tháng 3, 2014

Những câu nói hay thời sinh viên của tôi

Thời sinh viên rất hay có kiểu lên mượn điện thoại của thằng lớp trường vào chát ola của nó xem tin nhắn hay hay của bạn, lúc đó facebook là một thứ gì đó quá xa sỉ đối với bọn tôi. điện thoại toàn dùng 1101, cục gạch chứ làm gì đã có cảm ứng, lướt web ầm ầm như bây giờ. Dưới đây là một số câu nói hay mà thời sinh viên tôi thích. Phần 2 của những câu nói hay thời sinh viên của tôi




Đố ai biết được tôi buồn
tôi cười tôi nói tưởng rằng tôi vui 
đố ai hiểu được lòng tôi
tôi cười tôi nói nhưng tôi đang buồn


Mập không phải là cái tội
mà mập là để thể hiện sự vượt trội về thể xác hơn người khác mà thôi!

Đừng tưởng không nói là câm
Không nghe là điếc
không trông là mù
đừng tưởng cứ trọc là sư 
cứ vâng là tối, cứ ừ là ngoan!

Dẫu biết rằng cố ăn là sẽ béo, nên dặn lòng càng béo lại càng xinh!

Đừng hứa khi đang vui
đừng trả lời khi đang buồn
đừng quyết định khi đang nóng giận
đừng cười khi người khác không vui !



Con trai 
           - Nhan sắc có hạn
           - Thủ đoạn vô biên
           -  Độ điên vô đối
           -  Nói dối như siêu nhân

Không gian là một nhịp cầu
Thời gian là một chuyến tàu biết ly
Cuộc đời là những chuyến đi
Gặp nhau thì ít chia ly thì nhiều!

Im lặng
  Không có nghĩa là không yêu thương
  Không có nghĩa là không nhớ
  Không có nghĩa là bỏ mặc ai đó
  Không có nghĩa là không dõi theo một người 

 Nhìn thấy ních sáng 
vui ... rất vui , nhưng chẳng dám pm
Bởi sợ pm rồi sẽ nhận lại sự lạnh nhạt.


Ai hay cười là người đau khổ nhất, dùng tiếng cười để che lấp sự cô đơn.
Khi ta buồn ta không nên khóc mà hãy cười cho nước mắt không rơi!

Trong cuộc sống
       đôi khi cần một khoảng lặng
       sẽ có lúc bạn thấy sự quan tâm , lo lắng của mình không cần thiết với ai đó!

Quá khứ để nhớ
Hiện tại để đối mặt
 và ta sống để đối mặt chứ không phải sống để nhớ!

Cần bao nhiêu nắng để làm không một dòng sông
cần bao nhiêu giông để cuốn bay một xa mạc
cần bao nhiêu đêm để quên một nỗi nhớ


Giả vờ mạnh mẽ, giả vờ cười
giả vờ không nghĩ, giả vờ thôi

Biết yêu là khổ, khổ vẫn yêu
vắng nhau đôi chút nhớ nhau nhiều
càng gần càng buồn lại càng nhớ
càng ghét càng hờn lại càng yêu

Cưỡi mây lên hỏi ông trời
trai không mê gái trên đời có không.
Ông trời ông bào mày hỏi " ngông"
Trai không mê gái " công công hả mày"


 Muốn nhắn tin 
         Nhưng sợ người ta không trả lời
 Muốn gọi điện 
         Nhưng sợ không nghe máy
 Muốn quan tâm 
         Nhưng sợ một chữ phiền!

Bạn thích câu nào dưới đây xin để lại comment và nói lên quan điểm làm bạn thích thú nhé. chúc các bạn luôn vui vẻ hạnh phúc và thành công
Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Viết cho bố mẹ của con!

Mẹ ạ ! nơi con làm tổ chức cuộc thi viết về mẹ, viết tặng mẹ yêu, viết cho con, về cảm xúc của con về mẹ, con cũng muốn viết về mẹ, mẹ của con.

Nhưng mẹ ơi chắc con là đứa quá lạnh lùng và sắp dẫn đến gian đoạn tự kỉ mấy rùi mẹ ạ, và con là đứa không giỏi bộc lộ cảm xúc, con không biết cách quan tâm tới người khác, con không nói được những lời ngọt ngào, quan tâm. Viết về người quá đỗi quen thuộc thì lại càng khó mẹ ạ , đó chính là bố mẹ và anh chị đó ạ . Tình cảm đong đầy nên con không viết cho mẹ để dự thi được.
Con được đọc những bài của các thi sinh viết về mẹ, viết về con họ để tham gia dự thi, người viết về chính cuộc sống mà họ phải trải qua, mỗi người có một hoàn cảnh khác nhau mẹ ạ, mà mỗi lúc đó con lại thầm cảm ơn trời vì con đã là con của bố mẹ. Nhưng nếu con là con trai của bố mẹ thì điều đó còn tuyệt hơn đúng không bố mẹ.
Đọc nhiều bài viết con ngân ngấn nước mắt, lúc đó con lại nghĩ về bố mẹ và có sự so sánh nhỏ trong tâm trí, con lại nghĩ những kỷ niệm với mẹ và bố. TRí nhớ của con không được tốt lắm nhưng mỗi lần cảm xúc dâng trào, nó như 1 bản năng con lại nhớ những kỷ niệm về mẹ và bố về gia đình mình.
Con nhớ ngày bé, buổi trưa bọn con hay tụ tập chơi buôn đồ hàng, và con còn đòi đi bắt cua cùng lũ bạn cùng xóm, mẹ đã cho 1 trận đòn và không cho con đi chơi với cái lý do " cho con đi rãi nắng với chúng bạn về nhà ốm, cái công đi bắt không bõ công mẹ giặt và quần áo bẩn, và lo cho con sợ bắt cua lại móc nhầm mả có rắn thì chết :(" lúc đó vì tính trẻ con nên con giận mẹ lắm vì mẹ không cho con đi, chúng bạn nó được đi chơi thoải mái làm con thèm lắm. hic
Giờ lớn rùi nhưng thỉnh thoảng bọn nó kể đi bắt cua, thả trâu ... làm con lại thèm lắm ước gì trở về tuổi thơ để con được chơi những trò như thế.

Năn con học lớp 3 thì phải, con chưa được đi xe đạp đi học vì trường cách nhà có hơn 1km, bố mẹ sợ đi lại không an toàn. Nhưng con phải đi ôn thi mẹ sợ trưa nắng con đi học vất vả, mẹ lại trở con đi trên chiếc xe đạp đến trường hàng ngày( nhà mình hay gọi là xe cúp) và giờ nhà mình có điều kiện rùi nhưng xe đó vẫn để ở gáp bếp nhà mình làm kỷ niệm. Giờ đây con lớn khôn rồi con sẽ luôn là người trở mẹ đi !
Con nhớ năm con học lớp 5, con được đi xe đạp đi học. Mùa hè nên con đi xe đạp đi học về cho đỡ nắng, con nhớ hôm đó vào mùa gặt, trời trưa nắng không có gợn mây xanh nào cả, ngoài đường nhà nhà phơi rơm mẹ ạ. Con tan học đạp xe về nhà, hôm đó con lại đèo đứa cháu gần nhà về, hai cô cháu đạp xe đạp về gần tới nhà mình thì con bị trượt bánh xe hai cô cháu bị ngã lăn ra giữa đường, may sao hôm đó không có xe máy hay ôtô. Do đường cong và trơn nữa cú ngã đã làm gãy mất một tay phanh và chính nó đã làm cằm con rách 1 miếng thịt, chân tay không bị xây xác nhiều. Lúc đó con đứng dậy luôn và đỡ cháu lên hỏi xem có bị sao không, con vẫn bình tĩnh đèo cháu về nhà vừa đi nó vừa bảo cằm cô bị chảy máu kìa, con không biết chỉ biết cảm giác lúc đó thấy man mát ở cằm, con vừa đi vừa lau máu vào 2 cánh tay. Con trở cháu về nhà rùi phi xe ngay về nhà mình, về nhà bố và chị vừa nấu cơm xong. Con vẫn nhớ cảnh tượng con chạy xuống gặp bố, con mếu máo không biết xử lý sao cho nó cầm máu nữa,  và cũng không biết là nó lại chảy đẫm 2 tay áo trắng nữa. Bố nổ xe trở con ra hiệu thuốc gần đó và bảo con sao không vào đó khâu luôn để về nhà chảy nhiều máu quá. kết quả là con phải khâu 4-5 mũi ở cằm và giờ đã có viết sẹo dưới cằm rùi ạ . Mẹ hôm đó đi gặt đổi công cho nhà bác hàng xóm, nhưng hôm đó mẹ về sớm mẹ bảo mẹ nóng ruột quá  nên mẹ về sớm thì thấy con vừa khâu về đang nằm ở nhà. Con lại làm mẹ lo lắng !
Giờ mỗi lần con đi qua đoạn đường đó con luôn cẩn thận mặc dù đường đó đã làm mới hoàn toàn nhưng con vẫn nhớ lại cái cảnh con bị ngã ở đó.
Con nhớ những năm con học cuối cấp 3, con học ôn cả ngày nên con ở luôn trường buổi trưa. Những ngày đó mẹ luôn dạy sớm nấu cơm chuẩn bị thức ăn bồi dưỡng cho con, mẹ đóng hộp cơm sẵn cho con mang đi học rồi mẹ mới gọi con dậy đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi đi học.
Những ngày con học bài ôn tập do bật đèn học suốt đêm và hẹn giờ báo thức bố mẹ khó ngủ hơn và thường vào nhắc con học bài. Những lúc bố mẹ vào đều là những lúc con buồn ngủ ríu nắm nhưng vẫn cố tỏ ra là con đang thức, rồi bố mẹ bảo con đi ngủ nhưng con vẫn cố trả lời con đang học mà.hic
Thời gian cuối cấp con đi ôn thi trên thành phố Ninh Bình, đạp xe đạp đi hơn 20km từ trên đó về tối con còn học tiếp nhà thày giáo, có hôm 1 mình con đi con sợ ko về kịp nên đạp siêu tốc lắm ạ, có hơn 30 phút con đã từ trên đó về tới nhà thày dừng chân ở đầu cổng nhà thày cũng là chiều tối rồi con tiếp thêm sức lực bằng một hộp sữa mà mẹ mua cho.
Học ở nhà thày có hôm bọn bạn đi học cùng thì vui hơn mẹ ạ, có hôm bọn nó không đi con lại lủi thủi đi một mình từ thành phố về nhà thày, rồi học xong nhà thày con đạp xe về nhà mình bọn bạn đi chung với con được 2km rồi bắt đầu chia tay nhau về. Những chỗ đông người nhiều nhà ở con cũng không sợ đâu nhưng đường về nhà mình có khoảng 2km là qua bãi tha ma và đoạn đó rất trống nữa nên con sợ lắm. Mà từ nhỏ con đã nhát chết sợ ma rồi, qua đó con sợ lắm, nên bố mẹ luôn đi đón con sợ con đi qua đó không an toàn. Lúc đó nhà mình không có xe máy ở nhà vì  xe máy 2 chị mang đi hà nội làm hết rồi nên phương tiện chính  là chiếc xe đạp. Thường thì bố toàn đi đón con ( vì bố khỏe hơn) nhưng hôm nào bố đi trở hàng buổi tối thì mẹ lại đi đón con đồng hành trên quãng đường dài khoảng 2km. Giờ con đã lớn con nghĩ lại sao đợt đó con lại sợ ma đến như thế và không dám đi qua đoạn đường đó nữa.
Hôm nay đọc được bài viết về mẹ của một bạn làm con nghẹn lòng lại, con lại nhớ mẹ. Con nhớ cái hôm bố đi vắng nhưng hôm đó có bão, lúc đó con còn bé nên ở nhà với mẹ còn hai chị ở nhà ngoài, nửa đêm bão ngớt hai mẹ con ra xem hai chị ở ngoài đó thế nào. Ngoài đó cách nhà trong khoảng 400m, con nhớ hôm đó mưa to lắm mẹ cõng con ra ngoài đó, đi nửa đường sấm chớp to uỳnh 1 cái to lắm làm 2 mẹ con giật mình, con sợ lắm nhưng đi với mẹ được mẹ cõng nên con thấy bình thường. Hai chị ngoài đó vẫn ổn cả, rồi hai mẹ con mình lại về nhà trong.
 Nhà mình làm bằng mái ngói từ năm 1987 nên mỗi lần bão gió đổ bộ vào khu mình thì nỗi lo đó lại hằn lên khuôn mặt của bố mẹ. Có lần bão to, bố mẹ cho hai chị em qua nhà anh chị ở gần đó tránh bão còn bố mẹ ở nhà trống bão lũ. Giờ con nhớ lại những lúc nhà mình mùa bão mà cảm giác ấm cúng lắm bố mẹ ạ. Nhà mình nghèo mà lại đông con nữa, nhưng bố mẹ luôn cho chúng con ăn học đầy đủ và không thiếu thốn gì cả, bằng bạn bằng bè bọn con biết hoàn cảnh gia đình mình nên chẳng đứa nào dám ăn chơi cả. Chính vì cho chúng con ăn học nên gia đình mình nhiều lúc khó khăn không một đồng trong nhà như thế!
Lúc con lên hà nội nhập học, mẹ cũng là người dẫn con ra chỗ các chị để con đi nhập học. Những lần con về lấy tiền và gạo bố mẹ là người luôn tiễn con lên xe, và những lần con đi từ hà nội về cũng bố mẹ ra ngóng con . Có gì ngon cũng dành cho con cái, đợi con cái đông đủ rồi mới ăn.
Con luôn nhớ mẹ hay nói và kể truyện ông bà ngoại buôn bán nên nhà có điều kiện và mẹ được chiều lắm, mẹ và các bác được ông bà làm cho các món ngon và dạy cách chế biến sao ngon nhất hay còn gọi là biết cách ăn. Nhưng khi lấy bố về mẹ vất vả nhiều lắm, nên bố mẹ luôn muốn dành cho chúng con những điều tốt đẹp nhất , những món ngon nhất.
Giờ con đi làm, con đã quá lạnh lùng và vô lo cho gia đình, bố mẹ rùi. Con đã ít gọi về cho gia đình lấy cớ bận công việc, bận việc đi học và con đã bị những thứ trước mắt làm quên mất một số điều quan trọng nhất. Con đã bị áp lực và con đã lãng quên mất miền ký ức đó. Tần số con gọi điện về cho gia đình ít dần đi và con cũng ít về nhà hơn, có hôm mẹ gọi điện ra nói rằng " cuối tuần này em về nhà với mẹ nhé" nghe mẹ nói xong câu có con nghẹ cổ họng lại. Con đã kìm nén cảm xúc của mình lúc đó và nhiều lần mẹ gọi điện, con biết rằng lúc đó giọng con mà khác đi chắc mẹ ở dầu dây bên kia cũng nghẹn lời. Những lúc đó con tìm cho mình giải pháp lạnh lùng hơn, kìm nén cảm xúc lại là con sẽ nói thôi mẹ nhé!
Khoảng thời gian năm 2012, hai chị em con không thấy bố mẹ gọi điện ra như đợi gần đó và linh cảm không biết có chuyện gì chẳng lành. Lo lắng gọi điện về cho chị thì được biết bố bị ốm. Bố bị tai biến huyết áp cao, miệng bị méo một bên, mắt mờ đi và bố mẹ đã giấu không cho chị em con biết vì đợt đó vào thời gian bọn con chuẩn bị thi và cũng không cho bọn con biết thì cũng không làm được gì. Nghe tin bố ốm con nghẹn lời. Con nghĩ về bố, con lo lắng, và chị em con về thăm bố mẹ, con về trở bố đi trâm cứu.
Thời gian bố điều trị mẹ vất vả thêm, mẹ phải nhờ người trở bố đi lại để trâm cứu những hôm bọn con không có nhà . Có công mày sắt có ngày thành công bố điều trị kết quả tiến triển hơn, nhưng bố không còn lao độn được như xưa, thời gian này toàn bộ gánh nặng đặt lên vai mẹ. Cũng may sao chị em chúng con cũng đã ra trường và bắt đầu tìm công ăn việc làm nên bố mẹ cũng đỡ vất vả hơn.!
Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra chúng con!

Thứ Ba, 18 tháng 2, 2014

Nếu có kiếp sau tôi xin làm con Trai

Nếu có kiếp sau tôi xin làm con Trai! nếu có kiếp sau tôi muốn làm con trai!
Tôi cũng chẳng biết nên bắt đầu câu truyện từ đâu nữa, nhưng nếu có kiếp sau có sự lựa chọn hoặc không có sự lựa chọn cho giới tính của mình, thì tôi xin cho tôi làm con Trai.
nếu có kiếp sau tôi xin làm con trai

Cũng chẳng hiểu là con trai thì sướng hơn hay là con gái thì sướng hơn, nhưng tôi vẫn mong ước tôi là "con trai". Được sinh ra trong gia đình 4 chị em gái, tôi là con út nên chắc suy nghĩ  và mong ước của bố mẹ lúc mẹ mang thai quá lớn dẫn đến suy nghĩ và tính cách mang đậm bản sắc của menly.
Với suy nghĩ của tôi :
- Là con trai được bay nhảy, được tự do, được tự quyết mọi chuyện, được làm việc lớn, không cần quá quan tâm những việc nhỏ nhặt, như những việc nội chợ, mua sắm, công việc nhà,...
- Là con trai được gọi bằng "Anh" nghe thân mật lắm.
- Là con trai được làm những công việc lớn hơn, cầm sức lực nhiều hơn để giúp đỡ bố mẹ và xã hội.
- Là con trai có thể bầu bạn với bố, có thể trợ giúp bố sửa xe, giúp mẹ gánh lúa, làm những công việc giúp bố trong gia đình, là trụ cột của gia đình.
- Là con trai tôi sẽ học võ, vừa rèn luyện cơ thể vừa có thể bảo vệ kẻ yếu hơn giữa xã hội luôn bất công.
- Là con trai tôi sẽ học đàn guita và học thổi sáo, con trai mà biết 2 loại nhạc cụ đó nhìn rất lãng tử, ( vì tôi là con người thích lãng mạn và luôn mộng mơ), chỉ cần thế, nếu có giọng ca đặc biệt nữa thì oki.
- Là con trai tôi thích được bảo vệ và che chở cho em gái, được chia sẻ  tâm sự tư vấn cho cô em gái đang yêu, và cô em gái sẽ tư vấn cho tôi về cách ăn mặc, ....
- Là con trai tôi sẽ được tụ tập bạn bè, có những thằng bạn thân (từ thời nối khố) chiều chiều đi thả diều, chơi bi, chơi cẩy, đi bắt cua buổi trưa nắng mà không bị cấm vận như con gái, .. được đi bơi với mấy bọn tiểu quỷ ở sông, ao, được trèo cây, ....
- Là con trai tôi sẽ ga-lăng, cởi mở với nửa thế giới còn lại .
- Là con trai tôi sẽ nhập ngũ đi lính phục vụ, bảo vệ vùng trời tổ quốc, tôi muốn đóng góp chút sức bé nhỏ mong manh cho tổ quốc, tôi sẽ làm lính ra đảo, vì tôi yêu biển tôi thích làm bồ đội, cuộc sống có khó khăn thiếu thốn nhưng tôi vẫn yêu, và tôi tin sẽ tìm được những niềm vui niềm hạnh phúc ở nơi đó.
- Là con trai khi tổ quốc cần tôi sẽ luôn sẵn sàng có mặt.
- Là con trai tôi sẽ ăn mặc chỉnh tề, mặc sơ mi, quần âu, quần bò sơ vin, vì tôi thấy con trai ăn mặc như thế vừa lịch thiệp vừa đẹp hơn trong mắt mọi người. Nhưng tôi cũng thích phong cách trẻ chung áo phông quần ngố.
- Là con trai tôi sẽ đeo khăn quàng cổ vào mùa đông, nhưng tôi sẽ không đeo khẩu trang và gang tay, vì tôi thích khăn, thích giữ ấm ở cổ, thích các loại khăn, và đặc biệt là kiểu cách, phong cách của khăn quàng làm tôi thích lắm. Tôi không đeo khẩu trang và gang tay vì tôi muốn 1 phần cơ thể của mình tiếp xúc với không khí, gió lạnh, mưa bụi,... như thế tôi sẽ cảm nhận được chọn vẹn hơn cái rét.

Nếu sau này tôi có gia đình, có con tôi luôn thích con của tôi sẽ là con trai, là con trai tôi sẽ cho nó học và làm thay tôi những mong ước của tôi, tôi sẽ cho đi học võ từ lúc 2 tuổi, cho đi học đàn guita, sáo, piano,...
Tôi sẽ mong nó thực hiện được những gì mà kiếp này tôi đã bỏ lỡ từ việc tôi là con gái mà không phải là con trai.
Là con gái nhưng tôi đang dần thực hiện những ước mong của mình nhưng những điều đó còn rất nhỏ so với những gì mà mình mong ước.

Nhiều người sẽ cho rằng là con trai không sướng như những gì tôi nghĩ phải là trụ cột gia đình, phải làm công việc nặng nhọc.. nhưng cũng có nhiều người mong muốn kiếp sau là con trai như tôi, nhiều người sẽ nghĩ rằng chuyển giới sẽ là hướng đi cho những ước mơ này, nhưng những gì không tự nhiên thì mãi không tự nhiên.

Nhiều người sẽ nghĩ rằng những điều tôi suy nghĩ khi làm con trai tôi được làm như thế thì con gái cũng có thể làm được vì giờ đây nam nữ bình đẳng, nhưng nhiều cái và nhiều vấn đề thì luôn có sự phân biệt giữa nam và nữ.
Dù sao đi nữa tôi vẫn mong ước và vẫn luôn ước nếu có kiếp sau tôi xin làm con trai, và tôi vẫn là con của bố mẹ tôi! mẹ ạ nếu có kiếp sau con xin làm con Trai của mẹ!
Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Ba, 11 tháng 2, 2014

Ngẫu Hứng Truyện Ngắn LMT - maidt

Câu chuyện xảy ra hàng ngày tại LMT,
Mỗi ngày chúng tôi đi làm giao tiếp với đồng nghiệp, tuy mỗi người 1 chuyên môn khác nhau nhưng buổi sáng trước khi mọi người vào các phòng ban để thực hiện công việc hàng ngày,mọi người thường ở tầng 1 để trò chuyện và chào nhau buổi sáng rồi ai vào phòng chức năng từng người.
Đến giờ nấu cơm là 12h mọi người ai cũng có công việc riêng theo chuyên môn cũng dừng tay bắt đầu giờ nghỉ trưa, và tiếp tục kế hoạch cho cái bụng đói ( với tiêu chí : có thực mới vực được đạo), đó là công cuộc nấu cơm và ăn cơm. Mỗi người được phân công 1 nhiệm vụ, đi chợ, nấu cơm, ...
Đội nấu cơm sẽ cắt cử người làm để hoàn thành những bữa ăn, cơm sống( gạo luộc còn nửa hạt đem phơi, nửa hạt nấu cháo), rau mặm, thịt cháy ,... phục vụ cái dạ dày đói. Công việc diễn ra nhộn nhịp và sôi nổi không khác gì đi hội cả, mọi người gọi nhau ý ới, mùi thức ăn thơm lừng khắp các ngõ ngách của ngôi nhà làm cái dạ dày của mọi người bị kích động.Và có những cuộc thảo luận, các gia cát dự xuất hiện đoán và nắm bắt tình hình xem chuẩn bị sẽ được ăn những món ăn gì ? 
Mọi người truyền đạt, chỉ bảo nhau không chỉ trong công việc mà trong cuộc sống trong nấu ăn cũng hỗ trợ nhau rất nhiều, nhờ điều đó mà các món ăn được phong phú hơn nhiều như món, thịt " trâu", Thịt đà điểu, món canh và nước rau không xác định rõ,.... khi mà công việc nấu ăn gần tới phần hoàn thành, mọi người cắt cử nhau cho những công việc khác.
Và công việc cũng không kém phần quan trọng đó là " xếp hình", mỗi ngày như thế chúng tôi cử 3 và ít nhất là 2 người ra xếp hình.
Trước bữa ăn chúng tôi xếp hình với nhau tạo ra 1 vùng ấm áp, nơi thể hiện những hương vị và cũng chính là nơi giải tỏa được cơn thèm khát của mọi người.
Thời gian cho công việc xếp hình thường diễn ra rơi vào khoảng 5-10 phút, tuy ngắn thế thôi nhưng tạo cho con người cảm giác hứng thú và cũng là nơi kết nối phối hợp tình cảm giữa 2  người xếp hình.
Xếp cho đúng , cho chặt,...Người xếp hình tài giỏi là người vừa tao được hình thú vị và đẹp mắt nhưng vẫn đúng kiểu và khoảng không vẫn hợp lý.
Mọi người rủ nhau ra xếp hình rất nhộn nhịp và được luân phiên nhau. Sau những hương vị khó cưỡng lại được và cái bụng đã nó căng, chúng tôi bắt đầu rọn dẹp và bắt đầu công việc quen thuộc đó là thu hình lại.
Công việc mỗi người 1 tay nên rất nhanh, kết thúc bữa trưa, mọi người tìm chỗ ấm hơn để chìm vào những giấc ngủ say nồng. có mùi đồng nghiệp có gì đó thân quen và bắt đầu vào buổi chiều làm việc đầy hứng khởi khi tiếng chuông báo thức được cất lên :)
Nhờ có những người xếp hình mà chúng ta có nơi để ngồi cho ấm cúng, thưởng thức những món ăn ngon, và niềm vui khi cùng nhau thu hình.
và đây là hình ảnh minh họa cho công tác xếp hình của anh em LMT
Chúc mọi người mùa đông ấp áp
Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Nhìn lại một năm 2013 của Mai Đỗ Thị

"Không khí tết đến thật rùi, nay đã 18 âm lịch rồi....cũng rạo rực lắm đấy, sáng ra khỏi nhà đợi đèn xanh đèn đỏ, thấy nhà buôn đã bày hai bên 1 bên đào, 1 bên quất, đi trên con đường quen thuộc bên thì bày đào, bên thì bày mai vàng, trời mưa nhỏ nhỏ bay bay không làm ướt áo được, có lẽ nào đây là mưa xuân.... ( lại nhớ những ngày năm ngoái còn đi học cũng trên con đường đó ngồi trên xe bus ngắm hoa, ngắm con người hối hả đi lại ) và năm nay không còn như thế nữa. 
Tết gần đến rồi mọi người hối hả về với gia đình, quê hương, đất nước, và mình cũng sắp được về ... cố lên tôi ơi
Chúc mọi người về với gia đình an toàn .."
Đây là những dòng cảm xúc của mình vào 18 tết năm 2013 năm nay mình không đi trên con đường này nữa rồi, vì nếu đi qua đó hơi xa, nhưng từ hôm nay mình sẽ đi đường này để mình ngắm lại những hoạt động của mọi người và nghĩ lại về những kỷ niệm gắn bó trên con đường đó.
Năm 2013 tổng kết lại có thể là 1 năm của những chuyến đi mới, đi tới những vùng đất mà nơi đó là nơi sinh ra và nuôi dưỡng những con người mà tôi yêu qúy.
Đầu năm 2013 rằm tháng riêng là chuyến đi đầu tiên của năm mới, hai chị em đi chùa thầy ngắm cảnh và chụp ảnh, sự trở lại lần 2 tại chùa thày được đi trên con xe máy gắn bó với mình và có gì đó quen thuộc không bỡ ngỡ như lần đầu đi cùng Thơm, Dung, Quân, Thành( năm 2 cao đẳng). Ngắm cảnh và chụp ảnh đó là buổi du xuân đầu năm.
Maidt -  Chùa Thầy đầu năm

Rằm tháng riêng đi chùa Thầy
Tiếp theo của chuyến đi đó là mảnh đấy Phú Thọ với chuyến đi về nhà cô Nga chơi và đi Đền Hùng vào hôm nghỉ 10-3, năm nay có sự đổi mới đón sinh nhật trên Phú Thọ, buổi sáng thức giấc nhận lời chúc mừng của những người thân mà lòng vui lắm, vì sinh nhật âm ít ai nhớ tới. Buổi đi phú thọ cũng đã xuất bản được thêm khá nhiều ảnh vào abum ảnh của tôi.
maidt - đền hùng 2013
Giỗ tổ Hùng vương - Phú Thọ
Tiếp đó gần liền kề là buổi đi về Từ Sơn - Bắc Ninh, về đầy tháng bé Kít nhà anh Lương rồi hai chị em từ bắc ninh về quê nghỉ 30-4 và 1-5 còn cô Nga cũng về quê, anh Cường cũng về quê. 
Về Bắc Ninh chơi cũng dc ít, và nhớ nhất là xe lúc về bị thủng xăm, và còn đi theo google map của anh Trung làm mọi người đi đường xa rõ là xa nhưng mà vui lắm, ....
30-4 và  1-5 về quê nghỉ là buổi 2 chị em xuống nhà chị Thắm chơi, cách nhà có hơn 10km nhưng ko biết đường, 2 chị em lại mò đường xuống chơi, ăn bưởi , chơi 1 lúc rồi 2 đứa mò đường tắt đi về .
Tiếp theo là buổi công ty bị mất điện vào hôm 25/7 thì phải. đến công ty rõ sớm, mọi người đông đủ thì nghe tin bị mất điện và các anh cho về nhà, thế là mấy chị em  Mai, Nga, Thắm, về nhà trọ Nga chơi ăn uống( bị công an phạt vì tội xin đường xin nhang muộn và tắt sớm), rồi chiều đi  công viên Hòa bình chụp ảnh.
Ngày 25/7/2013 công viên Hòa Bình Của NMT
Nghỉ lễ 2-9-2013 cô Nga đã được mời và dụ giỗ về Ninh Bình chơi, mấy đứa hẹn hò nhau đi xe máy về, hết giờ làm  Việt nhà chị Thắm đã đợi ở cầu lủ, thế là 4 chị em bắt đầu về Ninh BÌnh Về nhà thày u đã làm sẵn Tiết canh vịt, và thịt 2 con vịt tiếp khách rồi, 2 đứa ăn như kiểu chết đói, vừa mệt  cả giác về quê thoải mái ăn mà gần như là vỡ bụng mất. 
Hôm sau còn đi liên hoan lớp, rượu bia bét tờ lè nhè, rồi còn qua nhà chị Thắm ăn thịt gà, ăn giấm cua nữa, ( công nhận món giấm Cua hôm đó đặc mầu, giờ vẫn còn nhớ hương vị) nhưng lúc đó vừa đi liên hoan hát hò về vẫn còn no nên ăn không dc nhiều và cũng ko cảm nhận dc hết cái ngon  của thức ăn. 
Hôm sau mấy chị em hẹn hò đi xuống Bình Minh ra biển, xuống nhà chị chị Thắm xem đầm tôm, chèo thuyền bắt tôm, rồi tất tưởi 2 đứa về không thày u đã bảo đi chơi về sớm nghỉ ngơi chiều còn lên Hà nội không mệt. Thế là 2 đứa Tôi và Nga đi về muộn quá đành phải ra hà nội luôn. Hẹn chị em chị Thắm trên thành phố Ninh Bình, hôm đó bị công an phạt vì tội vượt đèn đỏ :)
Ngày 2/9 đi chơi Kim sơn bắt Tôm
Hôm chủ nhật 20/10/2013 là ngày ăn hỏi chị Thắm, cả công ty về Kim sơn dự lễ ăn hỏi và về nhà chơi, ăn cỗ ăn hỏi xong, mọi người ngồi ngoài gốc cây bòng nói chuyện chém gió, rồi lên xe về nhà Tôi chơi cho biết nhà, vì không báo trước nên bố mẹ không chuẩn bị Thịt vịt và thức ăn được  nên chỉ tiếp đã bằng thịt chó, thịt dê, .. hôm đó không có nem chua, hôm đó tôi  mà báo trước thì bố mẹ chuẩn bị mua vịt làm tiết canh vịt cho mọi người ăn và còn mua được nem chua nữa. Cả công ty đi hát hò rồi về ăn cơm, sau đó tiến hành lên hà nội kết thúc 1 ngày đi chơi Ninh Bình.
Công ty về ăn hỏi chị Thắm
Thứ 5 ngày 7/11/2013  là ngày công ty bị mất điện , mấy anh em ngồi ngoài quán nước chém gió + hướng dương rồi về công ty đánh bài tẹt mũi. Sau đó về nhà anh Giáp ăn lẩu, chuẩn bị làm làm đồ ăn tận 2h  mới bắt đầu ăn.Ăn xong mọi người ngồi nói chuyện rồi đi ra vừờn đu đủ và vườn táo non nhà anh Giáp xem và bất quả ăn. Lại thêm buổi đi  chơi dã ngoại của công ty. vui vui
Anh em LMT bên vườn táo nhà Anh Giáp
Tiếp theo đó và hôm đi về Bắc Giang nhà anh Quang ăn đám cưới anh ấy, hôm đó có cả chị Lan và Kít nhà anh Lương đi ăn đám cưới nữa.
Cuối năm lớp 8c đón nhận thêm 2 tin vui nữa đó là đám cưới anh Hiệp và đám cưới Thanh To. Hôm cưới anh Hiệp là hôm chủ nhật ngày 8-12 thì phải, mình với thằng Hạnh C hó đi xe  máy từ sáng sớm về nhà anh Hiệp ăn cưới, rồi chiều 2 đứa phải ra luôn để còn họp ở công ty, hôm đó đi về nhà anh Hiệp vui lắm, có gặp mấy thằng con trai lớp mình và lâu ngày không gặp anh Hiệp nữa, vui và mừng vì 1 trong 2 anh đại cổ thụ của lớp đã lấy vợ còn mỗi anh Sơn nữa. hì
Đám cưới anh Hiệp ở Bắc Giang
Hôm Đi về đám cưới Thanh to, 2 h mới bắt đầu đi về bắc giang, trời rét , may hôm đó đi cùng với Bách, đèo hết cả đi cả về về tới hà nội có 8h, mấy đứa đi về còn lạc mất nhau ở đoạn rẽ chi làm 2 đội đi vào nhà Thanh, nhìn bạn mặc áo véc người lớn và chững chạc hơn rất nhiều, đúng là người sắp có vợ có khác. hì. chúc mừng thằng bạn cao đẳng đã đi lấy vợ.
Đám cưới Thanh to ở Bắc Giang
Cuối năm còn buổi đi chơi nhà anh Trung nữa, đi lượn 1 vòng thành phố hải dương
Năm 2013 là năm rất có duyên với Bắc Giang và phú thọ, 3 lần lên bắc giang ăn cưới.


Năm nay tôi chỉ mong nhanh tới tết thôi, suy nghĩ và suy nghĩ .....
Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Hạnh phúc không đến như cách bạn mong muốn

HẠNH PHÚC KHÔNG ĐẾN NHƯ CÁCH BẠN MUỐN
hạnh phúc thật ra quá đơn giản
hạnh phúc đơn giản lắm
Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, sao không nói gì với tôi?". Và một chú sáo cất tiếng hót. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.

Một người thì thầm: "Cuộc sống ơi, hãy nói gì với tôi đi chứ!". Và một tiếng sấm nổ vang trời. Đó chẳng phải là tiếng nói của cuộc sống sao? Nhưng anh ta không nghe thấy.

Một người nhìn quanh và nói: "Cuộc sống ơi, sao tôi không bao giờ nhìn thấy cuộc sống?". Và một vì sao sáng hơn. Đó chẳng phải là ánh sáng của cuộc sống hay sao? Nhưng anh ta không để ý thấy.

Một người kêu lên: "Cuộc sống ơi, tôi muốn có một điều kì diệu!". Và một đứa trẻ được sinh ra đời. Đó chẳng phải là một điều kì diệu sao? Nhưng anh ta không hay biết.

Một người kêu lên trong thất vọng: "Cuộc sống, hãy chạm vào tôi. Hãy cho tôi biết là người vẫn ở đâu đây và có thể bảo vệ tôi". Một giọt nước trên lá cây rơi xuống vai anh ta. Đó chẳng phải là cuộc sống đã nhẹ nhàng chạm vào anh ta đó sao? Nhưng anh ta lau giọt nước và bỏ đi.


Hạnh phúc không được đóng gói gửi cho mọi người. Nó đến từ cuộc sống, từ thiên nhiên, từ những gì tưởng như vô tình. Hạnh phúc đến, nhưng nó thường không đến theo cách mà bạn muốn. 
*****************************************************************
hạnh phúc luôn ở quanh ta

Hạnh phúc sẽ không đến như cách các bạn mong muốn, mà hạnh phúc nhỏ nhoi lắm, đơn giản lắm, đơn giản như 1 nụ cười của 1 ai đó, đơn giản như 1 cái nhíu mày, 1 lời nói , 1 hành động nhỏ đã làm cho ta cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc lắm....
Cản nhận của tôi sau khi đọc những lời văn này : Cuộc sống đơn giản lắm, cuộc sống là cái gì đó nhỏ nhoi và mong manh lắm, nếu như mọi người cứ đi tìm kiếm cái lớn lao mà quên đi những cái nhỏ bé bên cạnh mình như thế bạn đã đánh mất đi 1 phần hạnh phúc mà cuộc sống mang lại cho bạn. Tự nhiên đâu đó vang vọng trong suy nghĩ của tôi : "Sống chậm lại Nghĩ khác đi và yêu thương nhiều hơn "câu này thật ra rất đúng, giữa cuộc sống tấp nập thường ngày chúng ta nên có những khoảng thời gian sống chậm lại so với cuộc sống hiện tại , chỉ là 1 khoảng lặng thôi chứ không phải là sống chậm lại so với thời đại hiện tại , Nghĩ khác đi : uhm suy nghĩ đơn giản đi, không nên đè nặng tinh thần vì 1 việc gì đó, nhất là công việc và các mối quan hệ ngoài xã hội, những việc đó có thể làm bạn bị stress trong tinh thần và làm bạn khó đưa ra những quyết định sáng suốt , Yêu thương nhiều hơn : chia sẻ, yêu thường dùm bọc lẫn nhau sẽ thấy cuộc sống này thật ý nghĩa.
Đã bao giờ bạn đã tự cho mình cái cảm giác lặng nhìn cuộc sống chưa? lặng nhìn về con người bạn và người xung quanh chưa ? và nhất là một mình lặng nhìn sự thay đổi thiên nhiên để cảm nhận sự thay đổi của thiên nhiên dù là những cái nhỏ nhất, bạn sẽ thấy cuộc sống này ý nghĩa hơn rất nhiều. và những lúc đó bạn nên cười nhẹ trước cái thay đổi nhè nhẹ của thiên nhiên trước mặt bạn lúc đó nhé. vì tâm trạng và cảnh vật bạn đang được chứng kiến quả là đẹp và nó xứng đáng được nhận nhiều nụ cười hơn như thế.
Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Năm, 21 tháng 11, 2013

hà nội ngày đầu đông cuối tháng 11

Hôm nay ngày 22/11/2013 tỉnh dậy nhớ nhớ quên quên là nay có sinh nhật 1 thằng bạn, vội vội vàng vàng đi làm. Ôi không biết là đã vào mùa đông thật chưa nhưng mà lạnh lắm, nào khăn, nào mũ , nào tất, trang bị toàn bộ, bắt đầu lên đường tới chỗ làm.

Trời hà nội sương sương ảo ảo, lạnh lạnh, rất không khí tết, lòng người thì buồn buồn, nhiều dòng suy nghĩ cứ ùa về, và hôm nay 1 năm về trước tập thể CD8c đã chia tay mái trường Đại học tài nguyên và môi trường bằng việc đi nhận bằng tốt nghiệp và chụp ảnh kỷ niệm. ngày hôm nay cũng là ngày đặc biệt đánh dấu Chị Mắm gia nhập gia đình LMT Việt Nam được 1 năm tròn.

Nhìn lại chặng đường 1 năm sau khi ra trường, giờ ta có những gì.,và ta đã mất đi những cơ hội gì.

Một ngày đầy cảm xúc nhưng chưa viết ra được, tất cả chẳng có gì. vứt bỏ cái gì không phải của mình. hehe ( cười cái cho vui)



Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến

Không hiểu nghe đâu đó câu nói " tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến" làm trong suy nghĩ của tôi luôn nhắc đi nhắc lại câu nói này, và bắt đầu công cuộc tìm kiếm trên mạng internet về ý nghĩa của câu nói đó.Một sự truy xuất tìm ra bài thơ sống đẹp nổi tiếng trên mạng của sa môn Thích Hạnh Hải
Sống không giận, không hờn không oán trách.
Sống mỉm cười với thử thách chông gai.
Sống vươn lên theo kịp ánh ban mai.
Sống chan hòa với những người chung sống.
Sống là động nhưng lòng luôn bất động.
Sống là thương nhưng lòng chẳng vấn vương.
Sống yên vui danh lợi mãi coi thường.
Tân bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Nhưng vẫn kết nhất câu " sống là động nhưng lòng luôn bất đông " 

Hôm qua chủ nhật mẹ gọi ra, nói chuyện một lúc mẹ bảo " tuần sau em về với mẹ nhé!" huhu. mẹ nói cậu đó làm con muốn khóc quá, tuy con mới ở nhà đi chưa lâu , mới có chưa đầy 1 tháng, mà mẹ đã bảo sang tuần em về nhà với mẹ. nhưng sang tuần con đi đám cưới ở công ty rồi mẹ ạ. tuần sau con về với mẹ. ... hì về nhiều mẹ lại ghét ra ấy chứ. con bận làm và bận học mà bận đi chơi cũng nhiều mẹ ạ.con sẽ suy ngẫm từng câu trong bài thơ này ạ, con sẽ phấn đấu cố gắng. Lời phật dạy phải ghi nhớ!
Sang tuần con sẽ về. Con cũng nhớ nhà!
Hà nội ngày 18 tháng 11 năm 2013
giải nghĩa " Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến "
TÂM BẤT BIẾN GIỮA DÒNG ĐỜI VẠN BIẾN

Tâm tuy là một điểm tuy nhỏ nhưng quan trọng, nên người ta mới gọi là tâm điểm.
Tâm của con người quan trọng hơn vì nó diễn tả nhân cách của một con người.
Tâm lệch lạc thì cuộc sống nghiêng ngả đảo điên.
Tâm gian dối thì cuộc sống bất an.
Tâm ghen ghét thì cuộc sống hận thù
Tâm đố kỵ thì cuộc sống mất vui.
Tâm tham lam thì cuộc sống dối trá

Cho nên hãy đem tâm của mình ….
….đặt trên ngực để yêu thương
….đặt trên tay để giúp đỡ người khác
….đặt trên mắt để thấy nỗi khổ của tha nhân
….đặt trên chân để mau mắn chạy đến với người cùng khổ
….đặt trên miệng để nói lời an ủi với người bất hạnh
….đặt trên tai để biết nghe lời góp ý của người khác
….đặt trên vai để biết chịu trách nhiệm
….và chia sẻ trách nhiệm với anh chị em

Thân xác không tâm là thân xác chết.
Kẻ vô tâm thì chỉ biết lo cho mình.
….cuộc sống của họ chất chứa những hận thù
...VÀ TRỞ THÀNH MỐI ĐE DỌA CỦA NHIỀU NGƯỜI

Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

Viết cho những ngày đầu gắn bó với Lmtgroup


1 năm. cũng con người đó ở vị trí khác nhau, đã biết kiếm ra đồng tiền từ chính đôi tay và trí óc của mình, nhiều khi nhiều khi nhé, tinh thần bị tụt dốc cần phải kéo lên, cần những lời động viên và cần phải suy nghĩ lại mình đã bắt đầu như thế nào, nếu như lúc bắt đầu đầy nhiệt huyết đầy khí thế như thế vậy tại sao ta lại nản chí như thế.
Viết cho những ngày đầu gắn bó với Lmt Việt Nam
Anh em LMT bên vườn táo nhà anh Giáp
Anh em Lmt bên vườn táo
Thế là đã được hơn 1 năm gắn bó, với biết bao nhiêu kỷ niệm vui buồn, những áp lực, những điều học được và những điều chưa học được. Nhưng tôi sẽ không hối tiếc vì khoảng thời gian đó, đó là khoảng thời gian tôi đã tự kiếm ra được những đồng tiền do mình làm ra, đã có thể tự nuôi sống bản thân mình( 1 phần thôi) nhưng đó cũng là 1 bước ngoặt cho bản thân tôi.
Anh em LMT Việt Nam đi hú hí tại Vườn táo nhà anh Giáp
anh em LMT đi chơi vườn táo nhà anh Giáp
Ra trường, cái thành tích đi xin việc thì cũng chẳng có gì là nan giải lắm bởi vì, công ty đầu tiên đi làm đợt thực tập tháng 3 năm 2012( mang cái danh là đi làm thôi) chứ công ty đầu tiên đi học việc đó là công ty của anh rể nhà bác.
Ecopro những ngày thực tập
Ecopro Thưc tập
Áp lực ư, cũng có đó, nhiều cũng có và ít cũng có, nhưng lúc đó tôi còn đứng trên phương diện là đi thực tập nên chưa phải lo nghĩ nhiều, làm cho xong bài báo cáo cuối kỳ còn thi.
Trong quá trình đợi lịch thi, đi phỏng vấn xin việc , công việc là tester ( công ty anh bạn chị hai) đến phỏng vấn ở gần nhà Tú, cũng trình bày em còn đợi lịch thi nên em xin đi học việc và làm công việc tester.
 Anh rất cởi mở và đồng ý nhận đào tạo ( có trả lương như bình thường ) nhưng chắc lúc đó còn chưa muốn đi làm chưa muốn va vất với cuộc sống này, nên đã chọn phương án an toàn đó là cái lý do to hơn lý chấu là về quê ôn thi tốt nghiệp.
Về quê ôn thi ư, ,,,oh không ! đó là điều không thể, về ngày ngày ăn chơi, bế cháu, ở nhà ăn bám, phí phạm hơn 1 tháng rồi ra đi thi.
Ôn thi hục mặt ra, cuối cùng cũng tốt nghiệp ra trường được(viết cho ký ức sinh viên cd8c). 
Rồi công cuộc xin đi làm, chị Hai giới thiệu đến chỗ bạn học cùng cao đẳng với chị đang làm về bất động sản , xin cho mình tới đó làm lễ tân, chẹp. nghe cái yêu cầu: biết trang điểm, nữ tính, yêu cầu có tiếng anh đọc dịch. mà thấy ớn quá, những cái đó chắc không hợp với mình. Nhưng mình vẫn đi phỏng vấn tới nói chuyện với các anh và mức lương anh trả cũng cao so với 1 đứa sinh viên mới ra trường chưa có kinh nghiệm như mình và cái hướng anh muốn cho mình đi theo đó là kinh doanh.
Rồi lại về quê vẫn cái lý do đợi điểm. Về quê, làm hồ sơ, nghe thông tin từ bạn bè Siêu thị điện máy Trần Anh có tuyển dụng nhiều sinh viên ra trường, và mình cũng đặt hồ sơ làm nhân viên tư vấn nhưng không được đi phỏng vấn, vì mấy đứa lớp mình đi phỏng vấn trước vào tới vòng 2 rồi nhưng do chưa có bằng nên đều bị loại .
Trong thời gian từ cuối tháng 9 đến 20/10 năm 2012, do quá nhàn việc nên đã qua nhà bác làm thêm, công việc chính là lao động chân tay, ngồi làm hoa cả mắt, và tiền công đã được ưu ái là 100k, còn số tiền thực do chính tay mình làm được là 80-90k / 1 ngày. số tiền đó được làm bằng mồ hôi công sức, lao động chân tay, lúc đó bắt đầu mới cảm nhận được giá trị của đồng tiền nó khó thế nào. Bóc toán lớp 3-4 tuổi, mỗi hộp chỉ dc có 400vnđ. mỗi ngày bóc được 4-5 thùng, cũng không đơn giản chỉ là ngồi bóc như thế, thỉnh thoảng hàng về lại ra bốc hàng, đói, bê nặng hoa mắt. Nhưng may thay đợt đó có anh nhà 1 bác nữa làm cùng nên anh đã bên san cho mình.
Lúc đó là bắt đầu kiếm ra được đồng tiền bằng mồ hôi của mình, mình còn nhớ mấy hôm sau mời cánh Tú, Cường, Béo, qua ăn cơm, rán thịt bị cháy đen xì, rồi mấy đứa đi ra bờ hồ ăn kem.
Lấy giấy chứng nhận tốt nghiệp và bắt đầu đi xin việc, đọc , tìm , viết hồ sơ trên 24h. được phạm thơm giới thiệu vào công ty bán giầy và làm về seo, bước đầu thì sẽ là học việc làm về seo nhưng cũng sẽ được phụ cấp, ( nghe nói là thế) vì thơm cũng làm ở đó rồi nên có sự chuẩn bị cho mình cho buổi phỏng vấn. Thơm cứ muốn tôi vào công ty làm cùng cho vui thế là báo gủi mail cho xếp, đang có đợt tuyển nhân viên, Gửi mail và hôm 20/10/2012 đang trên đường sang Nông nghiệp hẹn hò với cái Nhung Đen thì nhận được điện thoại đi phỏng vấn( nhật ký ngày 20 - 10 phần 1 ). Lúc đó vừa mừng vừa lo, hôm đó 2 đứa đi chơi vui, đi bộ lượn hết 1 vòng nông nghiệp, đi xa quá mà phải nhảy tưởng vào khoa nông học chơi,mình sang bên đó cứ thoải mái như về quê vậy, nên vui lắm, 2 đứa lại đi ăn bún chả, chụp ảnh, ôn lại những kỷ niệm cấp 3 yêu dấu,.. ui nhưng lần nào sang đó cũng mưa to thế mới lạ , à mà tối hôm đó còn qua nhà Hùng ăn cơm ( hôm đó Hiệp không có trên trường nên mấy đứa ko đi hú hí được)
Nông nghiệp ngày mới
Nông nghiêp ngày mới
Hôm đó mưa to, thế là xin ở lại trường cái Nhung luôn, ngủ ở ký túc xá , sáng hôm sau 2 đứa dậy sớm đi mua cây, rồi bắt xe về hà nội còn đi dọn nhà cho nhà anh Toàn , mấy hôm sau anh còn chuyển xuống chung cư Dương Nội. À tý quên. hẹn đi phỏng vấn vào hôm sau nữa thì phải, chiều chuẩn bị đi phỏng vấn, bắt xe bus tìm địa chỉ, đến thì cũng đang có người phỏng vấn, ngồi đợi ngắm cửa hàng giầy.
Thế rồi cũng đến lượt vào phỏng vấn, nói thì cũng tạm tạm, do được chuẩn bị trước và cũng tìm hiểu trước đó rồi nên chém gió cũng tạm. mà công nhận là xếp trẻ  sinh năm 90, nhìn trẻ măng, ( lúc phỏng vấn xong đợi Phạm thơm là rồi về luôn ) ngồi gọi điện buôn chuyện với quỳnh thơm kể về tình hình đi phòng vấn, kaka.
Buổi tối nhận được điện thoại báo mai đi làm luôn, nhưng không may thay mai là ngày chuyển nhà của anh, mọi người từ quê ra vui nếu mình mà không đi cung dở, mà mình đi làm cũng ko xong, thôi bèn lấy lý do, em có việc bận thứ 4 em qua được không, nhưng cái tính ông này dở hơi lắm, nếu điện đi làm mà ko đi làm luôn thì out luôn, thế là ông bảo " uhm thế để anh xem xét xem thế nào rồi gọi lại" mình cũng xác định luôn là chắc
ko làm được ở đây, và ông gọi điện báo là có người hợp với vị trí đó hơn mình rồi, em không cần qua nữa, mình vẫn thoải mái , ngay mai đi chuyển nhà và ăn chơi vui vẻ.
Hôm chuyển nhà cho nhà anh có người gọi điện báo đọc được cv trên 24h nói biết làm seo và quản trị web, nhưng lại đòi hỏi có bằng lập trình không, có đi học seo ở đâu không.mình nói ra không có học ở đâu, thế là out luôn, cũng ko hi vọng gì.
Nhưng sáng hôm sau chắc là vẫn số điện thoại của mình nhưng họ lại cứ nghĩ là xin làm nhân viên bán hàng, gọi đến đường Nguyên Hồng phỏng vấn, lúc phỏng vấn mới biết là em đến xin làm seo. nhưng lúc anh hỏi chẳng biết cái gì nên cũng ko dc nhận luôn, anh còn giới thiệu cho học seo ở Litado, nơi đào tạo seo chuyên nghiệp, anh còn chỉ cho cách học, liên hệ với ai để được giảm giá khóa học vì người đó anh ấy quen và anh cũng từng học seo từ đó ra.
Đội quân nhí nhố tại vườn táo nhà anh Giáp
Bãi vườn táo nhà anh Giáp
Hết phần 1, chuẩn bị tới phần đi phỏng vấn tại Lmt và bắt đầu những câu chuyện vui nhộn cho 1 con người gắn bó với công ty 1 năm. một năm còn là quá ít nhưng đó cũng có nhiều kỷ niệm đáng nhớ và sẽ không quên được
Hà nội, ngày 9 tháng 11 năm 2013

Tác giả: Đỗ Thị Mai

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2013

Lời phật dạy phải ghi nhớ

  • Lời phật dạy, đọc và ngẫm nghĩ, nghĩ sao cho thấu, nghĩ sao cho hiểu, và từ nghĩ đến hành động sao cho đúng, làm sao cho đúng với Tâm.
  • Sở dĩ người ta đau khổ chính vì mãi đeo đuổi những thứ sai lầm.
  •  

  • Nếu anh không muốn rước phiền não vào mình, thì người khác cũng không cách nào gây phiền não cho bạn. Vì chính tâm bạn không buông xuống nổi.
  •  

  • Bạn hãy luôn cảm ơn những ai đem đến nghịch cảnh cho mình.
  •  

  • Bạn phải luôn mở lòng khoan dung lượng thứ cho chúng sanh, cho dù họ xấu bao nhiêu, thậm chí họ đã làm tổn thương bạn, bạn phải buông bỏ, mới có được niềm vui đích thực.
  •  

  • Khi bạn vui, phải nghĩ rằng niềm vui này không phải là vĩnh hằng. Khi bạn đau khổ, bạn hãy nghĩ rằng nỗi đau này cũng không trường tồn.
  •  

  • Sự chấp trước của ngày hôm nay sẽ là niềm hối hận cho ngày mai.
  •  

  • Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên.
  •  

  • Đừng lãng phí sinh mạng của mình trong những chốn mà nhất định bạn sẽ ân hận.
  •  

  • Khi nào bạn thật sự buông xuống thì lúc ấy bạn sẽ hết phiền não.
  •  

  • Mỗi một vết thương đều là một sự trưởng thành.
  •  

  • Người cuồng vọng còn cứu được, người tự ti thì vô phương, chỉ khi nhận thức được mình, hàng phục chính mình, sửa đổi mình, mới có thể thay đổi người khác.
  •  

  • Bạn đừng có thái độ bất mãn người ta hoài, bạn phải quay về kiểm điểm chính mình mới đúng. Bất mãn người khác là chuốc khổ cho chính bạn.
  •  

  • Một người nếu tự đáy lòng không thể tha thứ cho kẻ khác, thì lòng họ sẽ không bao giờ được thanh thản.
  •  

  • Người mà trong tâm chứa đầy cách nghĩ và cách nhìn của mình thì sẽ không bao giờ nghe được tiếng lòng người khác.
  •  

  • Hủy diệt người chỉ cần một câu, xây dựng người lại mất ngàn lời, xin bạn “Đa khẩu hạ lưu tình”.
  •  

  • Vốn dĩ không cần quay đầu lại xem người nguyền rủa bạn là ai? Giả sử bạn bị chó điên cắn bạn một phát, chẳng lẽ bạn cũng phải chạy đến cắn lại một phát?
  •  

  • Đừng bao giờ lãng phí một giây phút nào để nghĩ nhớ đến người bạn không hề yêu thích.
  •  

  • Mong bạn đem lòng từ bi và thái độ ôn hòa để bày tỏ những nỗi oan ức và bất mãn của mình, có như vậy người khác mới khả dĩ tiếp nhận.
  •  

  • Cùng là một chiếc bình như vậy, tại sao bạn lại chứa độc dược? Cùng một mảnh tâm tại sao bạn phải chứa đầy những não phiền như vậy?
  •  

  • Những thứ không đạt được, chúng ta sẽ luôn cho rằng nó đẹp đẽ, chính vì bạn hiểu nó quá ít, bạn không có thời gian ở chung với nó. Nhưng rồi một ngày nào đó khi bạn hiểu sâu sắc, bạn sẽ phát hiện nó vốn không đẹp như trong tưởng tượng của bạn.
  •  

  • Sống một ngày là có diễm phúc của một ngày, nên phải trân quý. Khi tôi khóc, tôi không có dép để mang thì tôi lại phát hiện có người không có chân.
  •  

  • Tốn thêm một chút tâm lực để chú ý người khác chi bằng bớt một chút tâm lực phản tỉnh chính mình, bạn hiểu chứ?
  •  

  • Hận thù người khác là một mất mát lớn nhất đối với mình.
  •  

  • Mỗi người ai cũng có mạng sống, nhưng không phải ai cũng hiểu được điều đó, thậm chí trân quý mạng sống của mình hơn. Người không hiểu được mạng sống thì mạng sống đối với họ mà nói chính là một sự trừng phạt.
  •  

  • Tình chấp là nguyên nhân của khổ não, buông tình chấp bạn mới được tự tại.
  •  

  • Đừng khẳng định về cách nghĩ của mình quá, như vậy sẽ đỡ phải hối hận hơn.
  •  

  • Khi bạn thành thật với chính mình, thế giới sẽ không ai lừa dối bạn.
  •  

  • Người che đậy khuyết điểm của mình bằng thủ đoạn tổn thương người khác là kẻ đê tiện.
  •  

  • Người âm thầm quan tâm chúc phúc người khác, đó là một sự bố thí vô hình.
  •  

  • Đừng gắng sức suy đoán cách nghĩ của người khác, nếu bạn không phán đoán chính xác bằng trí huệ và kinh nghiệm thì mắc phải nhầm lẫn là lẽ thường tình.
  •  

  • Muốn hiểu một người, chỉ cần xem mục đích đến và xuất phát điểm của họ có giống nhau không, thì có thể biết được họ có thật lòng không.
  •  

  • Chân lý của nhân sinh chỉ là giấu trong cái bình thường đơn điệu.
  •  

  • Người không tắm rửa thì càng xức nước hoa càng thấy thối. Danh tiếng và tôn quý đến từ sự chân tài thực học. Có đức tự nhiên thơm.
  •  

  • Thời gian sẽ trôi qua, để thời gian xóa sạch phiền não của bạn đi.
  •  

  • Bạn cứ xem những chuyện đơn thuần thành nghiêm trọng, như thế bạn sẽ rất đau khổ.
  •  

  • Người luôn e dè với thiện ý của người khác thì hết thuốc cứu chữa.
  •  

  • Nói một lời dối gian thì phải bịa thêm mười câu không thật nữa để đắp vào, cần gì khổ như vậy?
  •  

  • Sống một ngày vô ích, không làm được chuyện gì, thì chẳng khác gì kẻ phạm tội ăn trộm.
  •  

  • Quảng kết chúng duyên, chính là không làm tổn thương bất cứ người nào.
  •  

  • Im lặng là một câu trả lời hay nhất cho sự phỉ báng.
  •  

  • Cung kính đối với người là sự trang nghiêm cho chính mình.
  •  

  • Có lòng thương yêu vô tư thì sẽ có tất cả.
  •  

  • Đến là ngẫu nhiên, đi là tất nhiên. Cho nên bạn cần phải “Tùy duyên mà hằng bất biến, bất biến mà hằng tùy duyên”.
  •  

  • Từ bi là vũ khí tốt nhất của chính bạn.
  •  

  • Chỉ cần đối diện với hiện thực, bạn mới vượt qua hiện thực.
  •  

  • Lương tâm là tòa án công bằng nhất của mỗi người, bạn dối người khác được nhưng không bao giờ dối nổi lương tâm mình.
  •  

  • Người không biết yêu mình thì không thể yêu được người khác.
  •  

  • Có lúc chúng ta muốn thầm hỏi mình, chúng ta đang đeo đuổi cái gì? Chúng ta sống vì cái gì?
  •  

  • Đừng vì một chút tranh chấp mà xa lìa tình bạn chí thân của bạn, cũng đừng vì một chút oán giận mà quên đi thâm ân của người khác.
  •  

  • Cảm ơn đời với những gì tôi đã có, cảm ơn đời những gì tôi không có.
  •  

  • Nếu có thể đứng ở góc độ của người khác để nghĩ cho họ thì đó mới là từ bi.
  •  

  • Nói năng đừng có tánh châm chọc, đừng gây thương tổn, đừng khoe tài cán của mình, đừng phô điều xấu của người, tự nhiên sẽ hóa địch thành bạn.
  •  

  • Thành thật đối diện với mâu thuẫn và khuyết điểm trong tâm mình, đừng lừa dối chính mình.
  •  

  • Nhân quả không nợ chúng ta thứ gì, cho nên xin đừng oán trách nó.
  •  

  • Đa số người cả đời chỉ làm được ba việc: Dối mình, dối người, và bị người dối.
  •  

  • Tâm là tên lừa đảo lớn nhất, người khác có thể dối bạn nhất thời, nhưng nó lại gạt bạn suốt đời.
  •  

  • Chỉ cần tự giác tâm an, thì đông tây nam bắc đều tốt. Nếu còn một người chưa độ thì đừng nên thoát một mình.
  •  

  • Khi trong tay bạn nắm chặt một vật gì mà không buông xuống, thì bạn chỉ có mỗi thứ này, nếu bạn chịu buông xuống, thì bạn mới có cơ hội chọn lựa những thứ khác. Nếu một người luôn khư khư với quan niệm của mình, không chịu buông xuống thì trí huệ chỉ có thể đạt đến ở một mức độ nào đó mà thôi.
  •  

  • Nếu bạn có thể sống qua những ngày bình an, thì đó chính là một phúc phần rồi. Biết bao nhiêu người hôm nay đã không thấy được vầng thái dương của ngày mai, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành tàn phế, biết bao nhiêu người hôm nay đã đánh mất tự do, biết bao nhiêu người hôm nay đã trở thành nước mất nhà tan.
  •  

  • Bạn có nhân sinh quan của bạn, tôi có nhân sinh quan của tôi, tôi không dính dáng gì tới bạn. Chỉ cần tôi có thể, tôi sẽ cảm hóa được bạn. Nếu không thể thì tôi đành cam chịu.
  •  

  • Bạn hy vọng nắm được sự vĩnh hằng thì bạn cần phải khống chế hiện tại.
  •  

  • Ác khẩu, mãi mãi đừng để nó thốt ra từ miệng chúng ta, cho dù người ta có xấu bao nhiêu, có ác bao nhiêu. Bạn càng nguyền rủa họ, tâm bạn càng bị nhiễm ô, bạn hãy nghĩ, họ chính là thiện tri thức của bạn.
  •  

  • Người khác có thể làm trái nhân quả, người khác có thể tổn hại chúng ta, đánh chúng ta, hủy báng chúng ta. Nhưng chúng ta đừng vì thế mà oán hận họ, vì sao? Vì chúng ta nhất định phải giữ một bản tánh hoàn chỉnh và một tâm hồn thanh tịnh.
  •  

  • Nếu một người chưa từng cảm nhận sự đau khổ khó khăn thì rất khó cảm thông cho người khác. Bạn muốn học tinh thần cứu khổ cứu nạn, thì trước hết phải chịu đựng được khổ nạn.
  •  

  • Thế giới vốn không thuộc về bạn, vì thế bạn không cần vứt bỏ, cái cần vứt bỏ chính là những tánh cố chấp. Vạn vật đều cung ứng cho ta, nhưng không thuộc về ta.
  •  

  • Bởi chúng ta không thể thay đổi được thế giới xung quanh, nên chúng ta đành phải sửa đổi chính mình, đối diện với tất cả bằng lòng từ bi và tâm trí huệ.